Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 813: Gặp Gỡ Cha Mẹ Thi Gia Mộ (2)

"Đó là do nàng thông minh, không liên quan quá nhiều tới ta."
Thi Anh Phát thấy Giang Bắc Nhiên tính sẽ khiêm tốn tới cùng nên không nói tiếp nữa.
"Chuyên đi tới Kim Đỉnh đảo lần này, Gia nhi giao cho ngươi. Ta không cầu đoạt giải nhất, chỉ cầu nàng bình an trở về, ta tin tưởng bằng bản lãnh của Bắc Nhiên ngươi, chuyện này không khó lắm."
Lựa chọn một:
"Ta sẽ hết sức."
Ban thưởng: Phi Hạt Kiếm Trục , Địa cấp hạ phẩm.
Lựa chọn hai:
"Ta cũng không lợi hại tới vậy. Chút bản lĩnh này chỉ đủ để ta tự vệ mà thôi."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Trực tiếp chọn số hai, Giang Bắc Nhiên lui về phía sau một bước:
"Ta cũng không lợi hại tới vậy. Chút bản lĩnh này chỉ đủ để ta tự vệ mà thôi."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm Lực lượng.
Thi Anh Phát nghe xong thì sững sờ, đa phần người bình thường nghe xong sẽ bảo là cố gắng hết sức. Mà con hàng này không khách sáo chút nào, khiến Thi Anh Phát không cách nào nói tiếp nữa.
Thi Gia Mộ cảm thấy cha sửng sốt thì dưới sự vuốt ve của mẹ bèn quay đầu lại nói:
"Cha, ngươi đừng khó xử đại thúc, tự ta sẽ chăm sóc tốt chính mình."
Thi Anh Phát bị phá tiết tấu, chỉ đành lắc đầu từ bỏ, đồng thời cũng có chút hiểu vì sao nữ nhi nhà mình nói vị nhân kiệt này không có khí tràng của cường giả.
Đúng là không có chút nào.
Thế nhưng Thi Anh Phát cũng chẳng có chút khinh thị Giang Bắc Nhiên gì, nếu Giang Bắc Nhiên thật sự vô dụng, lão tổ tông sẽ không mời hắn về, còn cho hắn không ít đặc quyền.
'Quả nhiên là một quái nhân.' Trong lúc mọi người nói chuyện phiếm, Giang Bắc Nhiên bỗng cảm thấy không gian có chút ba động, hắn nhận ra đã đến nơi rồi.
Quả nhiên, sau một khắc Thi Dương Hi đã đi xuống từ lầu hai:
"Xuất phát!"
Theo tiếng hô thập phần trung khí của Thi Dương Hi, Giang Bắc Nhiên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, trước mắt là mặt biển cùng Kim Đỉnh đảo. Đồng thời, còn có vô số cường giả cũng đang hội tụ lại, số lượng còn nhiều hơn Giang Bắc Nhiên tưởng nhiều.
"Thật phô trương..."
Giang Bắc Nhiên quét tinh thần lực qua thì phát hiện nơi quỷ quái này vô cùng khủng bố.
Vừa đáp xuống có hết bảy Huyền Thánh, ba Huyền Tôn rồi.
'Cường giả nơi này không đáng giá chút nào cả...' "Hồng Vân huynh, ngươi để lão phu đợi lâu quá a."
Vào lúc Giang Bắc Nhiên đang tìm một điểm dừng chân thích hợp thì một vị lão giả bỗng đáp xuống từ trên trời, đi tới trước mặt Thi Hồng Vân.
Giang Bắc Nhiên chỉ liếc qua đã phát hiện hắn từng gặp người này.
Đó là một trong những vị Huyền Thánh tranh đoạt Mộc linh mạch.
Thi Hồng Vân thấy lão hữu thì cười chào hỏi:
"Lần này Nhận Duẫn tới thật sớm a."
"Không phải vội tới gặp lão bằng hữu à, thuận tiện cho ngươi xem thử chút bảo bối ta vừa có được."
Quan Thừa Duẫn nói xong thì hất tay áo lên, một khối thủy tinh tễ sắc bay tới từ không trung, đồng thời tản mát ra một loại quang mang nhiếp nhân tâm phách.
"Huyễn Mộng Phi Tinh?"
'Huyễn Mộng Phi Tinh!?' Dưới tiếng hô kinh ngạc của Thi Hồng Vân, Giang Bắc Nhiên thầm kêu than.
Chí bảo xếp thứ tám Kỳ Trân Phổ, trăm năm khó gặp một lần!
'Hít...' Giang Bắc Nhiên thầm hít sâu một hơi, tới nơi đại lão tụ tập quả nhiên mở mang tầm mắt, thấy được mấy loại mặt hàng đỉnh cấp này.
Trong ghi chép của Kỳ Trân Phổ, Huyễn Mộng Phi Tinh có thể chế tạo được phân thân không phân thật giả của Huyền Thánh. Thậm chí nghe đồn còn có thể kích phát hoàn toàn tiềm lực của Huyễn Mộng Phi Tinh, thậm chí phân thân tạo ra còn vô cùng hoàn mỹ. Thực lực phân thân y chang bản thể.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng thèm thuồng a!
Hắn cũng không thèm phân thân có thực lực ngang bằng chính thể, mà là thèm phân thân đến ngay cả Huyền Thánh cũng không phân được thật giả kia kìa.
Có Huyễn Mộng Phi Tinh, hắn không cần mạo hiểm chạy trốn, dù cách xa ở vạn dặm cũng có thể điều khiển phân thân.
"Tốt, thật sự rất tốt!"
Là bảo vật đứng thứ tám trong Kỳ Trân Phổ, dù là mạnh như Thi Hồng Vân cũng kìm lòng không được muốn vươn tay ra sờ thử.
"Ai ai ai, nhìn thì nhìn chứ đừng có mà sờ vào.”
Quan Thừa Duẫn cất Huyễn Mộng Phi Tinh vào.
"Hắc!"
Thi Hồng Vân bất mãn hô một tiếng:
"Ngươi tới tìm ta là để khoe khoang thứ này à?"
"Bằng không ta chờ ngươi làm gì? Thế nào? Ao ước không? Hâm mộ không?"
"Chỉ thế thôi à, có gì mà hâm mộ, đâu phải ta không có bảo bối tốt hơn."
"Vậy ngươi lấy bảo bối ngươi ra cho ta tăng thêm kiến thức đi."
"Thôi, ta sợ móc bảo bối ra sẽ hù cho ngươi sợ."
Nhìn hai Huyền Thánh đấu võ mồm như hai đứa con nít, Giang Bắc Nhiên bỗng nghĩ, chẳng lẽ tu luyện tới cảnh giới Huyền Thánh sẽ phản phác quy chân? Không phải, là phản lão hoàn đồng? Bằng không sao cả đám đều như nhau thế này?
Trong lúc hai Huyền Thánh không ngừng tranh luận xem bảo bối của ai tốt hơn thì một bóng người đáp xuống.
Giang Bắc Nhiên nhìn qua thì thấy đó là người quen, cũng là Huyền Thánh tranh đoạt Mộc linh mạch hôm ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận