Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 824: Lâm Thi Uẩn Tuyệt Vọng (2)

Thấy Lâm Thi Uẩn lộ vẻ tuyệt vọng, nụ cười dần cong lên từ sau mặt nạ của người bịt mặt, đối phương đưa tay chộp về phía Lâm Thi Uẩn.
Ngay lúc đại cục đã định, Lâm Thi Uẩn bỗng mở to hai mắt, cánh hoa vốn bị đốt thành tro nháy mắt phục sinh, hóa thành từng lưỡi đao bay về phía đám người bịt mặt.
Bảy người bịt mặt không ngờ Lâm Thi Uẩn sẽ đột nhiên phản kích như thế, nhất thời nhao nhao lui về sau.
Nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước, mấy người họ đều bị "cánh hoa" cắt mình đầy thương tích, chỉ là bọn hắn lập tức bảo vệ nơi yếu hại nên mới tránh thoát được một kiếp này.
Mặt khác, thứ cánh hoa cắt đứt không chỉ là thân thể của bọn hắn, còn có mặt nạ ba người trong đó.
"Là ngươi!"
Lâm Thi Uẩn nhìn người bịt mặt cầm đầu, đối phương vừa tiếp lấy nửa cái mặt nạ rơi xuống, vừa nói với một người đeo mặt nạ đầu trâu:
"Không phải đã kêu ngươi giam cầm nàng lại sao?"
Ngươi đeo mặt nạ đầu trâu lập tức trả lời:
"Ta đã dùng mười phần công phu phong bế kinh mạch cùng linh trì của nàng, cũng không biết nàng kiểu gì nữa.”
Người cầm đầu nghe xong thì lắc đầu, nhìn về phía Lâm Thi Uẩn thở dài:
"Xem ra ngươi đã không còn là đại tiểu thư chỉ biết du sơn ngoạn thủy năm đó."
Nhưng lúc này Lâm Thi Uẩn nào rảnh hơi ôn chuyện cùng con hàng này, nàng lần nữa điều khiển cánh hoa đánh về phía đối phương.
Nhưng lần này bảy người đều đã có chuẩn bị, một người trong số đó lần nữa thiêu hủy cánh hoa, một người khác dùng chưởng gió thổi sạch tro tàn đi, một người nữa thì phụ trách áp chế Lâm Song Văn.
Bốn người còn lại thì đứng bốn phía để có thể tấn công Lâm Thi Uẩn bất kỳ lúc nào.
Lâm Thi Uẩn thấy vừa rồi tập kích không tạo thành hiệu quả gì quá lớn, hai tay lập tức hóa thành hai đầu bụi mây gai tung thẳng về phía bốn người kia.
Một người đeo mặt nạ cổ điêu trong đó trực tiếp rút song đao ra, chém nát bụi gai, vừa tính đi tiếp thì phát hiện số dây gai bị hắn chém đứt nháy mắt trói hắn lại, đâm vào da thịt bắt đầu hút máu hắn.
"Ha!"
Người đeo mặt nạ chim chợt quát một tiếng, muốn dùng huyền khí chấn khai những dây gai này. Tuy chấn được không ít nhưng tốc độ khôi phục của đám dây gai nhanh hơn tốc độ phá hư của hắn. Chỉ chốc lát dây gai lại mọc ra nhiều hơn, trói chặt hắn lại.
"Cứu ta!"
Lần này người đeo mặt nạ chim luống cuống thật sự, nếu không xử lý những dây gai này, chỉ sợ hắn sẽ bị hút khô ngay.
Người dẫn đầu thấy thế lập tức bay đến trước mặt người đeo mặt nạ chim, vươn tay xé đứt dây gai trói đối phương đi rồi lập tức dùng lửa khắc chế chúng.
"Đa tạ sư huynh."
Nghe người đeo mặt nạ chim nói cám ơn xong, người cầm đầu cầm dây gai lên, kinh ngạc nói:
"Đúng là mộc linh khí? Khó trách ngươi có thể đột phá công pháp giam cầm, từ khi nào thể chất của ngươi hóa thành mộc linh khí thế?"
"Không liên quan gì tới ngươi!"
Lâm Thi Uẩn nói xong, lần nữa ngưng tụ ra cánh hoa đầy trời.
"Kế hoạch có biến, không quan tâm làm bị thương nàng ta nữa, chỉ cần giữ lại mạng nàng ta là được, nhanh chóng giam nàng ta lại đi!"
"Vâng!"
Mấy người còn lại vốn đang bảo toàn lực lượng nay bung xỏa, bắt đầu tán công Lâm Thi Uẩn.
Dưới sự tấn công của cả sáu người, tuy mộc linh khí của Lâm Thi Uẩn đem tới không ít phiền phức cho họ nhưng cuối cùng vẫn là song quyền khó địch tứ thủ, rất nhanh Lâm Thi Uẩn đã rơi vào thế hạ phong.
Nếu không nhờ mộc linh khí vẫn luôn giúp nàng chữa trị thân thể, có lẽ nàng đã sớm không chịu nổi.
"Thật ương ngạnh! Vậy cũng đừng trách ta tâm ngoan thủ lạt!"
Người dẫn đầu nói xong thì ngưng tụ ra một đoàn hắc hỏa rồi đánh về phía Lâm Thi Uẩn. Trong hỗn chiến, Lâm Thi Uẩn không né tránh kịp nên bị trúng chiêu.
Hắc hỏa như giòi trong xương cốt, khó lòng dập tắt, rất nhanh đã lan ra khắp người Lâm Thi Uẩn.
"A!"
Lâm Thi Uẩn kêu lên đau đớn, dưới sự tấn công của hắc hỏa, năng lực khôi phục của mộc linh khí giảm mạnh, trong nháy mắt Lâm Thi Uẩn liên tục trúng chiêu của năm người còn lại.
"Cô mụ!"
Lâm Song Văn bị giam dưới đất vô cùng hối tiếc. Bình thường cha vẫn luôn đốc thúc nàng rèn luyện huyền thức nhiều hơn, nhưng nàng luôn cảm thấy đây là bàng môn tả đạo, là ngươi tu luyện nên đường đường chính chính dùng huyền khí để phân chia thắng bại.
Chính vì suy nghĩ ngây thơ này mà hôm nay nàng phải trả đại giới. Đứng trước người có huyền thức cường đại, nàng yếu ớt chẳng khác nào một đứa bé, chút phản kháng cũng chẳng làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô mụ bị người ta vây công.
"Oanh!"
Dưới sự ảnh hưởng của hắc hỏa, rốt cục Lâm Thi Uẩn cũng không chống đỡ thêm được nữa, bị một chưởng của ai đó đánh ngã xuống đất.
Lúc này, người dẫn đầu mới đáp xuống, nhìn Lâm Thi Uẩn nằm trong cái hố mới lắc đầu nói:
"Cần gì chứ, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói thì tốt rồi, ít nhất không cần bị thương. Nếu ngươi bị cháy hỏng, ta cũng đau lòng lắm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận