Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 826: Yêu Cầu (1)

Sau khi dùng tinh thần lực cảm nhận được Lâm Thi Uẩn đã an toàn rời đi, Giang Bắc Nhiên mới tiếp tục nhàn nhã đi về phía trước, tìm kiếm bí mật của hòn đảo này.....
"Trở về, trở về rồi! Uyển chủ trở về!"
Trước một doanh địa, mọi người thấy hai người Lâm Thi Uẩn trở về thì không khỏi hô giọng hô.
Trong nháy mắt nghe thiếu nữ la lên, một thân ảnh lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai xông ra khỏi hang động, đi tới trước mặt Lâm Thi Uẩn mà hỏi:
"Ôi, cô nãi nãi của ta, ngài đi đâu a? Không phải đã nói lên đảo rồi phải đu cùng nhau à? Nếu ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc ta chặt đầu tạ tội với Vương đại ca mất.”
Nhìn Tiểu Thất lo lắng trước mắt, Lâm Thi Uẩn lắc đầu nói:
"Không có gì đâu, ta chỉ ra ngoài đi dạo một hồi thôi. Với lại, nếu ta xảy ra chuyện, tại sao ngươi phải chặt đầu đi gặp Vương đại ca của ngươi chứ."
Dù ngoài miệng Lâm Thi Uẩn nói vậy nhưng rõ ràng dựa theo biểu tình nàng đã hiểu được.
"Đương nhiên! Vương đại ca coi trọng ngài như vậy, nếu ngài xảy ra chuyện gì, ta đảm đương không nổi a."
Tiểu Thất nói xong đánh giá Lâm Thi Uẩn một lần, phát hiện nàng hẳn không sao, lúc này mới yên lòng lại.
Lâm Thi Uẩn đổi một quần áo mới, dặn dò tiểu chất nữ nhà mình đừng nói việc này ra ngoài.
Trở lại trong doanh địa, Lâm Thi Uẩn lấy Chiêu Thiên Tinh từ trong lệnh bài ra, đặt trên mặt đất, khiến những người khác luôn miệng tán thưởng:
"Oa! Khôi Chiêu Thiên Tinh này to quá! Uyển chủ quá là lợi hại."
"Uyển chủ vừa ra tay, so thu hoạch mấy ngày nay của ta cộng lại còn có giá trị hơn nhiều. Uyển chủ không hổ là Uyển chủ a."
"Hô... Một khối Chiêu Thiên Tinh to như vậy, không biết có thể làm ra bao nhiêu đồ trang sức nữa. Nói không chừng khi trở chúng ta sẽ có được vài món a.”
Trong lúc cả đám vây quanh Chiêu Thiên Tinh không ngừng tán thưởng, Lâm Thi Uẩn vẫn đang suy nghĩ rốt cục là cao nhân phương nào đã xuất thủ cứu nàng.
Mặc dù hiện tại nàng cực kỳ chán ghét Tiêu Di Nhiên nhưng không thể không thừa nhận thực lực của hắn trong số các Huyền Vương tuyệt đối đủ để nằm trong nhóm đứng đầu. Cộng với những người dưới trướng hắn nữa, nếu chỉ là người qua đường, căn bản khó lòng đánh thắng họ.
Nếu chỉ là người đi ngang, Lâm Thi Uẩn thật sự khó tin trên Kim Đỉnh đảo còn có nhiều nhân sĩ nghĩa hiệp như thế, không chỉ cứu nàng, còn không lưu danh tính, thậm chí còn chẳng lấy đi bảo vật dưới đất.
'Rốt cuộc là người nào a...'.
Lâm Thi Uẩn thật sự nghĩ không ra, dù nàng cũng có vài bằng hữu nhưng họ đều không tham gia Bích Tiêu hội, hoặc nói dù có tham gia, có cứu nàng cũng không vô thanh vô tức rời đi như vậy.
Lâm Thi Uẩn nghĩ mãi không thông, nàng nhìn về phía Tiểu Thất, cảm thấy đầu óc con hàng này linh hoạt, nếu kể hắn nghe hẳn hắn sẽ phân tích được một hai.
'Được rồi, đợi thời gian nữa hãy nói, có lẽ đợi vài ngày nữa vị ân nhân kia sẽ tự mình tới tìm ta.....’.
Trong đêm, Giang Bắc Nhiên vẫn không thu hoạch được gì như cũ, hắn về tới sơn động, còn chưa đi vào đã thấy Vệ Quang chạy tới:
"Vương đại ca! Vương đại ca!"
Nghe Vệ Quang lo lắng hô, Giang Bắc Nhiên dừng bước lại hỏi:
"Thế nào?"
"Hôm nay ta ra ngoài tầm bảo ngửi thấy một loại hương vị khó nói nên lời. Ta chừng từng ngửi thấy loại hương vị này lần nào hết. Chỉ là lúc ta tới chỗ đó thì phát hiện đó là một núi lửa, bên trong chứa đầy dung nham, ta thật sự không cách nào đi sâu hơn được, chỉ có thể lưu lại vị trí của nó thôi.”
"Được rồi, ta đã nhớ."
“Còn một việc nữa."
Vệ Quang nói tiếp:
"Nói đi."
"Cái kia... Chính là..."
“Có chuyện nói thẳng."
"Vâng!"
Vệ Quang lập tức đứng thẳng người rồi đáp:
"Hôm nay Tử Thạch ca mang về hai gốc cỏ khói sợ, ta... ta muốn xin một gốc cho nương ta, như thế vết thương cũ của nương cũng sẽ mau khỏi.”
“Việc này ngươi nên hỏi Thi tiểu thư chứ."
"Cái này..."
Vệ Quang quay đầu nhìn vào sâu trong hang động, nhỏ giọng lầm bầm:
"Ta cảm thấy trong này ngài mới là người định đoạt mọi chuyện."
"Dù thế thì việc này ngươi vẫn phải xin Thi tiểu thư thôi.”
"Vậy Giang đại ca có thể giúp ta năn nỉ một chút không, ta..."
"Tự ngươi đi nói không tốt hơn à."
"Nhưng ta và Thi tiểu thư chưa quen thuộc, đột nhiên đưa ra loại yêu cầu này, không phải..."
"Vậy ngươi cảm thấy ngươi và ta quen thuộc lắm à?"
Giang Bắc Nhiên mỉm cười hỏi:
"A?"
Vào lúc Vệ Quang đang sững lúc, Giang Bắc Nhiên đã bước vào trong sơn động.
Vệ Quanh nhìn theo bóng lưng Giang Bắc Nhiên, không khỏi gãi đầu...
Có chút không biết hiểu vị đại ca vừa chính vừa tà này đang nghĩ gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận