Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 834: 'Camera'

Việc cảm giác được tiềm lực của ngọc thạch là vô cùng quan trọng với Luyện Ngọc sư.
Nếu không cảm nhận rõ ràng được tiềm lực của ngọc, Luyện Ngọc sư sẽ phải tự tìm tòi và điêu khắc, từ đó rất dễ khiến ngọc bị tổn hại.
Cho nên, Mệnh Khuê Chi Thể đã trở thành thể chất mà tất cả Luyện Ngọc sư tha thiết ước mơ.
Đáng tiếc, không biết có do bị hạn chế bởi trí thông minh hai không, Liễu Vi Ninh có loại thể chất đặc thù này nhưng lại lệch pha nghiêm trọng. Có thể nói trên phương diện tìm kiếm ngọc thạch, Liễu Vi Ninh rất lợi hại, chỉ là cảm nhận tiềm lực trong ngọc thì còn kém xa.
Đối với ngọc, nàng chỉ có hai loại, cọ có thoải mái hay không.
Mà dễ chịu và không dễ chịu trong mắt nàng có cách biệt rất xa.
Giang Bắc Nhiên vốn cũng chẳng trông đợi Liễu Vi Ninh đưa ra câu trả lời chính xác gì. Hắn chỉ thông qua đủ loại so sánh mà phát hiện được sự yêu thích của Liễu Vi Ninh với Hồng Hộc Ngọc hơn xa tất cả các loại ngọc khác.
Có khi nào trong mắt Liễu Vi Ninh, những viên ngọc khác khiến nàng thích từ năm tới mười đã khiến nàng thích, mà Hồng Hộc Ngọc thì trên 10 điểm nên mới khiến Liễu Vi Ninh đặc biệt ưa thích chăng?
Nghe xong Giang Bắc Nhiên hỏi xong, Liễu Vi Ninh duỗi hai tay ra và nói:
"Cho ta sờ ngọc, sờ ngọc rồi ta trả lời ngươi.”
"Không được ra điều kiện, nếu không nói được, về sau ngươi đừng mong được cọ ngọc nữa.”
Liễu Vi Ninh nghe xong thì khẽ giật mình, lập tức trả lời:
"Chỉ có cọ ngọc của tiên sinh ta mới cảm thấy an tâm, vô cùng an tâm.”
Thấy Liễu Vi Ninh không tìm được từ ngữ để hình dung. Giang Bắc Nhiên quyết định sau khi rời đảo sẽ nghĩ cách huấn luyện Mệnh Khuê Chi Thể của Liễu Vi Ninh, khiến nàng có thể sử dụng loại thiên phú này tốt hơn. Bằng không thì thật sự rất lãng phí a.
Giang Bắc Nhiên thuận tay ném Hồng Hộc Ngọc cho Liễu Vi Ninh rồi đi vào gian phòng của mình trong hang động.
"Sửu, Dậu, Hợi..."
Giang Bắc Nhiên ngồi vào giữa trận phát, lấy một cái Linh Càn, một thanh Tinh Kiếm cùng một Phương Hám Thiên Ấn ra.
Sau khi đặt từng cái vào đúng chỗ xong, Giang Bắc Nhiên lấy Huyền Không Phi Tinh Bàn tám tấc mười hai kim tầng hai mươi chín từ trong Càn Khôn giới ra.
Trong khoảng thời gian gần đây nhất, tuy không tìm ra được manh mối về đại trận hộ đảo nhưng hắn đã bày Thiên Nhãn Trận trên khắp sơn cốc.
So với Phòng Ngự Trận cỡ lớn mà nói, Thiên Nhãn Trận dùng để điều tra có lợi hơn nhiều.
"Đắc trú phi hà, đằng thân tử vi."
"Nhân gian vạn sự, không ta không biết!"
Niệm chú xong, Huyền Không Phi Tinh Bàn lập tức chuyển động.
Lần này, để bảo đảm Thiên Nhãn Trận có thể quan sát được bốn phương tám hướng, Giang Bắc Nhiên đã bỏ ra rất nhiều tâm tư, dùng không ít pháp khí và phù triện để gia cố trận pháp.
Từ đó, Giang Bắc Nhiên có thể thông qua các ‘lỗ đen’ quan sát được vô cùng bao quát.
Sau khi điều chỉnh hình ảnh một chút, Giang Bắc Nhiên bắt đầu điều khiển cho hình ảnh không ngừng thu nhỏ, cuối cùng thấy được toàn cảnh sơn cốc.
Sơn cốc này cực lớn nhưng không phải vô biên vô tận. Lúc Giang Bắc Nhiên thăm dò ngoài rìa sơn cốc thì bắt gặp một tầng hộ thuẫn mắt thường không nhìn được.
Đáng tiếc, phát hiện này cũng chẳng đem tới gì cho Giang Bắc Nhiên. Ngược lại càng khiến hắn cảm thấy khó hiểu hơn, không biết đến cùng đây có phải là bên trong Kim Đỉnh đảo không hay là nơi khác.
Nhưng không quan trọng, Giang Bắc Nhiên quyết định cái gì không nghĩ ra được ngay thì để qua một bên.
Hiện tại chuyện hắn muốn làm là giám sát hòn đảo này, xem thử có biến hóa gì kỳ lạ không.
"Đông đông đông! Tiểu Bắc Nhiên! Đông đông đông! Tiểu Bắc Nhiên!"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang quan sát sơn cốc thì Thi Phương Lan đi tới đập cửa.
"Hôm nay không làm cơm."
Giang Bắc Nhiên không quay đầu lại đã đáp.
Bên ngoài im lặng một hồi thì Thi Phương Lan lần nữa hô:
"Ta không nói chuyện ăn cơm! Ta có chuyện quan trọng hơn muốn tìm ngươi!"
"Được rồi, hiện tại ta đi ra, nếu không có chuyện gì quan trọng, trong khoảng thời gian trên đảo này, đừng nghĩ đến loại chuyện ăn nữa.”
"Ai! Đừng đừng đừng! Ta bỗng nhớ tới chuyện này Yêu Yêu Nhi cũng giải quyết được. Tiểu Bắc Nhiên, ngươi lo làm chuyện của ngươi đi, ta đi!"
Đuổi Thi Phượng Lan đi xong, Giang Bắc Nhiên tiếp tục điều khiển la bàn để "giám sát" hình ảnh.
Một đêm trôi qua rất nhanh, nhưng trừ phát hiện đại đa số đệ tử trên đảo đã tìm được địa bàn cố định, không còn liên tục công phạt lẫn nhau nữa, Giang Bắc Nhiên cũng không phát hiện ra thứ hắn muốn tìm.
"Hô..."
Giang Bắc Nhiên thở dài một hơi rồi ngồi xếp bằng trên mặt đất, giơ tay lên nhét khối bánh đậu xanh vào miệng.
'Khó thật...'.
Bận rộn nhiều ngày như vậy, chút manh mối Giang Bắc Nhiên cũng không tìm ra được.
Hắn vốn nghĩ, nếu không tìm ra bên ngoài Kim Đỉnh đảo có gì khác thường thì hẳn bên trong sẽ có.
Cơ mà Giang Bắc Nhiên vuốt vuốt mũi, vì không đạt được bất kỳ thu hoạch gì nên hắn không ngủ được, chỉ đành đóng trận pháp lại và đi ra ngoài.
"Chào Giang đại ca."
Vệ Quang đang chuẩn bị đi ra ngoài thì đụng phải Giang Bắc Nhiên, lập tức xoay người hành lễ.
"Chào buổi sáng."
Giang Bắc Nhiên nhìn Vệ Quang gật gật đầu rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Giang đại ca!"
Vệ Quang vội đuổi theo Giang Bắc Nhiên.
"Chuyện gì?"
"Chuyện lần trước, ta chưa suy nghĩ kỹ... Ta không nên tự quyết định tới cầu ngài giúp ta có được Yên Lũ Thảo, thật xin lỗi!"
Vệ Quang nói xong thì cúi người thật thấp, sau đó còn nói thêm:
"Ta sẽ tự cố gắng để tìm thêm nhiều tài bảo, chứng minh giá trị của ta."
Giang Bắc Nhiên nhìn Vệ Quang chân thành xin lỗi, ngược lại còn cảm thấy đối phương có chút trẻ nhỏ dễ dạy.
Lăn lộn trong thế đạo này, nhất là người tu luyện, tuyệt đối không thể có ý nghĩ "ta yếu ta có lý", trước khi tới thỉnh cầu người khác nên chứng minh giá trị của mình.
Bằng không nói trắng ra là ăn quịt.
Mà Giang Bắc Nhiên ghét nhất là người muốn ăn quịt hắn, dù là thế nào đi nữa.
"Ừm, suy nghĩ không sai, cố gắng lên."
"Vâng! Vậy trước hết nên cáo từ, Giang đại ca gặp lại."
Vệ Quang nói xong thì chạy chậm ra khỏi sơn động.
Nhìn Vệ Quang nguyên khí tràn đầy, dáng vẻ tràn ngập hy vọng.
Giang Bắc Nhiên rời khỏi hang động, duỗi lưng một cái.
'Hy vọng hôm nay ta cũng có thể thu hoạch được gì đó ! '.
Đi tới nơi đã hẹn trước, Giang Bắc Nhiên thấy được Cư Tử Dân đã đứng đợi sẵn.
"Bái kiến tiền bối."
Cư Tử Dân tôn kính hành lễ rồi nói.
"Đi thôi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi tới nơi mình đã chọn.
Có mục tiêu nên thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày thứ hai mươi, Giang Bắc Nhiên đứng trên một ngọn núi cao, nhìn Cư Tử Dân vừa vẽ xong.
Cũng như thường ngày, chẳng có bất kỳ kinh hỉ gì.
Bất quá, vì cái gọi là không có chờ mong sẽ không có thất vọng, Giang Bắc Nhiên đã tính trước rồi.
"Tử Dân a, tông môn của ngươi là Vô Thượng tông à?"
Cư Tử Dân đang thu thập đồ vẽ thì không khỏi sững sờ, đây là lần đầu tiên tiền bối hỏi về chuyện của hắn.
Thế là hắn đứng dậy, chắp tay nói:
"Bẩm tiền bối, chính là Vô Thượng tông của Tăng quốc."
"Tông chủ là ai? Tu vi ra sao?"
"Tông chủ tông ta tên là Phàn Tu Vĩnh, được xưng là Tử Du tiên trưởng, là Huyền Tôn đỉnh phong."
Trong lúc nói chuyện, trong lòng Cư Tử Dân có chút bồn chồn, không biết tiền bối đột nhiên hỏi cái này làm gì, Vô Thượng tông trong lục quốc cũng tính là có chút danh khí, sao qua miệng vị tiền bối này chỉ như tông môn không có chút tiếng tăm nào vậy... .
'Hay nói, dù là Vô Thượng tông, cũng không lọt được vào mắt vị tiền bối này?'.
"Ừm..."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:
"Được rồi, đi thôi."
Thấy tiền bối trực tiếp nhảy xuống dốc núi, Cư Tử Dân có chút khó hiểu, đến tột cùng tiền bối hỏi cái này là có ý gì?
Cho tới tận bây giờ, Cư Tử Dân cũng không biết nên làm thế nào để đoán được tâm tư của vị tiền bối này, vì thế hắn chỉ đành vội thu thập văn phòng tứ bảo rồi đuổi theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận