Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 838: Thạch Linh Xuất Hiện (2)

Sau một tiếng vang trầm đục, Tiểu Thất lùi gấp về sau mấy bước, âm thanh gãy xương vừa vặn vang lên.
Nhưng dù phải trả đại giới to lớn đến thế nào đi nữa, Tiểu Thất vẫn vung một quyền xuống khiến tất cả mọi người, bao gồm cả Thạch Linh cũng phải ngơ ngác.
Đám Lâm Thi Uẩn đã trải nghiệm sự đáng sợ của Thạch Linh, đây rõ ràng là cảnh giới Huyền Hoàng, mà Tiểu Thất chỉ là ngay cả Huyền Vương đỉnh phong cũng không đạt tới sao có thể tiếp một kích của đối phương.
Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
"Đi mau!"
Tiểu Thất giận dữ hét.
Giờ phút này, Lâm Thi Uẩn đã hiểu các nàng ở lại cũng chỉ vướng chân vướng tay. Vào lúc lúc Lâm Thi Uẩn chuẩn bị đỡ một tộc nhân bị thương khác rời đi thì cảm giác áp bách quen thuộc lần nữa đè tới khiến họ chỉ có thể ngoan ngoãn nằm yên dưới đất không thể động đậy.
Tiểu Thất thấy thế thì nổi giận gầm lên một tiếng, dùng chiêu thức từng học được trong bí cảnh rồi hô:
"Lùi lại cho ta!"
Trong tiếng rống giận, Tiểu Thất Thủ huyễn hóa một thanh trường thương từ huyền khí, đâm tới ngực Thạch Linh.
Chỉ nghe "Oanh" một tiếng, trong nháy mắt mũi thương vừa chạm vào ngực Thạch Linh đã nổ mạnh. Khói bụi mù mịt, dư chấn khiến tim đám Lâm Thi Uẩn nằm rạp trên mặt đất đập nhanh vô cùng.
Song khi khói bụi tán đi, trước ngực Thạch Linh chỉ xuất hiện một vết nứt nho nhỏ, cơ hồ không tạo thành thương tổn gì lớn.
"A..."
Tiểu Thất cười tự giễu một tiếng, dù hắn không biết huyền khí thương lam này từ đâu mà ra nhưng khi được bao phủ bởi nó, Tiểu Thất cảm nhận được sức mạnh trước nay chưa từng có, cứ như không gì là hắn không làm được.
Nhưng chỉ một chiêu đã phá nát ảo tưởng của hắn. Hắn vẫn chẳng phải đối thủ của con quái vật này, cùng lắm chỉ từ một con kiến trở thành một con rùa đen mà thôi.
"Ngao!"
Nghe được tiếng cười tự giễu của Tiểu Thất, Thạch Linh như nổi điên lên.
Thanh âm này có tính vũ nhục cực cao với Thạch Linh, nó đường đường là Thiên Linh cảnh lại bị một nhân loại yếu hơn mình một đại cảnh giới đánh cho bị thương, thật sự là sỉ nhục!
Dưới sự phẫn nộ, Thạch Linh không còn bất luận ý tứ vui đùa gì nữa, tay phải vốn là nham thạch trơn nhẵn nay xuất hiện vô số gai nhọn.
Tiểu Thất thấy không ổn, vừa muốn lùi về phía sau đã thấy nắm đấm đầy gai kia đánh tới.
Tốc độ một quyền này nhanh hơn hẳn vừa rồi, Tiểu Thất chẳng kịp chống đỡ đã cảm nhận được sự đau đớn truyền từ chỗ ngực.
"Khục!"
Ngực Tiểu Thất bị thủng thành một cái lỗ lớn, hắn phun ra một ngụm máu lớn nhưng hắn làm ra một hành động khiến Thạch Linh hoàn toàn không ngờ tới.
Chỉ thấy Tiểu Thất gắt gao ôm hai lấy tay Thạch Linh, huyền khí thiêu đốt càng thêm dữ đội.
"A!"
Trong tiếng rống giận dữ, khí lực Tiểu Thất tăng lên gấp bội, khiến Thạch Linh cảm nhận được một tia đau đớn.
"Ngao!"
Thạch Linh đã chịu đủ tên nhân loại mang tới phiền toái cho mình, lập tức giơ nắm đấm còn lại lên đập vào đầu Tiểu Thất.
Tiểu Thất cũng không tính né tránh, trực tiếp dùng trán đỡ lấy.
Giữa va chạm, Lâm Thi Uẩn cảm giác được áp bách mạnh mẽ đã biến mất, nàng cảm thấy có lẽ do tâm tư của Thạch Linh dồn hết về phía Tiểu Thất nên chẳng bận tâm gì tới họ nữa.
Lâm Thi Uẩn chẳng chút do dự ôm lấy một tộc nhân, nhìn Lâm Song Văn hô lên:
"Đưa bọn ta rời đi!"
Lúc này Lâm Song Văn bị thương cũng rất nặng, nghe được tiểu di mụ hô một hồi mới tỉnh táo được một chút, vội cầm vòng tay tụng niệm.
"Chú pháp càn khôn, Vô Cực Phi Linh!"
Tiếp đó, toàn bộ chú văn trên vòng tay sáng lên, sau một trận quang mang chói mắt, Lâm Thi Uẩn hô với Tiểu Thất:
"Tiểu Thất, cố gắng chịu đựng! Mộng tưởng của ngươi vẫn chưa được thực hiện mà! Ta sẽ quay..."
Không đợi Lâm Thi Uẩn nói hết câu, toàn bộ bốn người họ đã biến mất ngay tại chỗ.
Lúc này, Tiểu Thất dùng trán đỡ một quyền của Thạch Linh xong, ý thức dần mơ hồ, nghe được hình như Nhị tẩu tử nói gì đó rồi rời đi bằng Càn Khôn Thuật.
Thấy Nhị tẩu tử đã tạm thời an toàn, Tiểu Thất vui mừng cười một tiếng, mặc kệ kết quả cuối cùng thế nào, hắn cũng đã dốc hết toàn lực để chiến đấu và bảo vệ người cần bảo vệ.
"Vương đại ca... Tiểu Thất cũng không cô phụ ngươi."
Nhìn một quyền khác của Thạch Linh đánh đến, Tiểu Thất mỉm cười nói ra di ngôn lâm chung.
"Đương nhiên là cô phụ rồi, ta bồi dưỡng ngươi cũng đây tính để ngươi chết như vậy.”
Tiểu Thất vốn đã chuẩn bị tinh thần chờ đợi cái chết nay ngơ ngẩn.
'Thanh âm này...' Tiểu Thất bỗng trừng to hai mắt, chỉ gặp một bàn tay tóm chặt lấy nắm đấm của Thạch Linh. Tiểu Thất nhìn lại bên cạnh thì thấy Vương đại ca đã lâu không gặp đang mỉm cười nhìn về phía hắn.
"Vương... Đại ca! ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận