Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 858: Ta Có Còn Là Ta Không?

"Vương đại ca, ta nghe ngóng được thì ra nơi này là cảnh nội Vệ quốc."
Trên một con đường bị tuyết che phủ, Tiểu Thất nghe ngóng xong bước vào một quán rượu nhỏ, chắp tay với Giang Bắc Nhiên đang nấu rượu.
'Vệ quốc...' Giang Bắc Nhiên có chút ấn tượng với quốc gia này, vì nó cũng như Thịnh quốc, là một tiểu quốc nằm một xó tại biên cảnh, muốn linh khí không có linh khí, muốn tài nguyên không có tài nguyên, là một quốc gia tiểu kê thuần túy.
Nhưng những điều này không quan trọng, quan trọng là Giang Bắc Nhiên biết mình tới đâu, hắn vẫn ở trên Huyền Long đại lục, điều này chứng tỏ...
Hắn không cần làm công nữa!
Hắn có thể thông qua truyền tống trận này vận chuyển vật tư khỏi, tất cả Huyền Thánh sẽ không ai biết điều này.
'Thật thoải mái!' Để Tiểu Thất kết sổ sách xong, Giang Bắc Nhiên dẫn đối phương quay về cánh đồng tuyết.
Lúc cách nhà gỗ không xa, tinh thần lực của Giang Bắc Nhiên cảm ứng được gì đó, hắn phát hiện bản thân đã tiến vào một đại trận.
Trước khi rời đi, Giang Bắc Nhiên cũng biết xung quanh căn phòng này có một đại trận ẩn giấu cực sâu, rõ ràng là để che giấu căn phòng nhỏ này.
Bằng không một căn nhà gỗ nhỏ nằm giữa cánh đồng tuyết mênh mông ngàn dặm sao có thể không khiến người khác chú ý chứ.
Nhưng vì trận pháp này không ảnh hưởng gì tới quá trình ra vào nên Giang Bắc Nhiên tạm thời không tính đi nghiên cứu, tranh thủ thời gian quay về Kim Đỉnh đảo thu thập bảo vật mới là chân lý.
Giang Bắc Nhiên thăm dò căn nhà gỗ, không thấy có thứ gì đặc thù bèn dẫn Cư Tử Dân tiến vào.
Tiểu Thất thấy đi tới trước gương đồng, quay đầu nhìn lại nhà nhỏ, trong lòng bỗng có cảm giác kỳ quái nào đó trào dâng.
Rõ ràng hắn xác định bản thân tuyệt đối chưa từng tới nơi này, thế nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác hoài niệm khó hiểu.
"Vương đại ca..."
Tiểu Thất đột nhiên mở miệng hô.
"Thế nào?"
"Nếu một ngày nào đó ta khôi phục tất cả ký ức, như vậy ta... có còn là ta không?"
"Không biết."
Lần này, Giang Bắc Nhiên không nói dối, càng không an ủi Tiểu Thất.
Suy đoán này của Tiểu Thất hoàn toàn có thể xảy ra. Một khi hồi ức của vị Huyền Đế Viễn Cổ kia quay về, ý chí tự thân của Tiểu Thất có còn hay không vẫn là một dấu chấm hỏi.
Đây là lựa chọn cá nhân của Tiểu Thất, Giang Bắc Nhiên không thể can thiệp được.
Nghe Vương đại ca trả lời xong, Tiểu Thất không khỏi sững sờ, thầm cảm khái trên thế gian này không có gì mà Vương đại ca không biết.
"Vương đại ca, vậy ngài cảm thấy ta..."
"Chuyện này ngươi nên tự mình suy nghĩ cho kỹ, không cần nghe lời người khác.”
Giang Bắc Nhiên vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất rồi bước vào gương đồng.
Tiểu Thất giật mình, cảm thấy Vương đại ca nói thế cũng không sai. Đây chính là vận mệnh của hắn, phải do tự hắn lựa chọn.
"Ta hỏi thứ ngu xuẩn gì thế này!"
Tiểu Thất có chút ảo não gõ trán mình một cái đó cất đi vào trong gương đồng.
Lần nữa trở cung điện rách nát, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Tiểu Thất ở sau lưng:
"Cho nên, về sau ngươi có thể tự do ra vào Kim Đỉnh đảo thật sao?"
Tiểu Thất lắc đầu:
"Không, cũng như hiện tại thôi, chỉ khi Kim Đỉnh đảo mở ra ta mới vào được.”
'Cái thiết lập quỷ gì vậy.' Giang Bắc Nhiên đang tính xem Kim Đỉnh đảo như nhà kho mà sử dụng, không ngờ nhanh như vậy kế hoạch đã tan vỡ.
Nếu chỉ còn vài ngày cuối cùng, tất nhiên Giang Bắc Nhiên sẽ nắm chặt thời gian để chọn ‘hàng’ rồi.
Thế là Giang Bắc Nhiên gật đầu nói:
"Còn chuyện gì cần xử lý không?"
Tiểu Thất nhìn một vòng xung quanh rồi lắc đầu nói:
"Không có."
"Vậy thì đi thôi."
Cả hai nhanh chóng rời khỏi hang động.
'Thiết kế thật tinh xảo.' Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu rồi dẫn theo Tiểu Thất quay về vách núi nơi Cư Tử Dân đang đợi.
"Tiền bối! Tiểu Thất!"
Cư Tử Dân thấy Giang Bắc Nhiên trở về thì ngạc nhiên hô một tiếng, vừa rồi hắn còn tưởng hai người họ bị truyền tống tới nơi nào đó và không về được chứ.
"Tiểu Thất, ngươi và Tử Dân về trông coi doanh địa trước đi, có việc gì thì dùng linh chỉ liên hệ ta."
"Vâng!"
Hai người đồng loạt lên tiếng rồi nhảy lên không trung, quay về doanh địa.
Chờ hai người nọ hoàn toàn biến mất tại trong tầm mắt, Giang Bắc Nhiên mới sửa sang lại kiểu tóc một chút, nụ cười thập phần rực rỡ xuất hiện trên môi.
Bây giờ tất cả Huyền Vương đều đang tập trung trong doanh địa. Hắn làm gì cũng không sợ bại lộ, có thể tùy ý rong ruổi tại đây.
Cộng với việc trong tay hắn có địa đồ chỉ nhiều nơi có tài bảo do tiểu đội tầm bảo thu thập. Mà số tài bảo này hoặc là nằm rất sâu dưới lòng đất hoặc có người trông coi.
Nhưng hiện tại những chuyện này không phải vấn đề gì lớn với Giang Bắc Nhiên, hắn có thể đứng trên đỉnh núi cao nhất nơi này hô lên... . Mảnh đại... . A không phải, vùng núi này đều được ta nhận thầu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận