Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 862: Ngươi Không Khẩn Trương Sao?

Đếm qua, sau khi đánh lui Thạch Linh, Tiểu Thất trực tiếp hôn mê bất tỉnh, mãi tới sáng hôm sau mới tỉnh lại, mà mọi người cũng vô cùng quan tâm tới tình trạng của Tiểu Thất.
Bây giờ, họ thấy Tiểu Thất đã tỉnh lại thì không khỏi nhao nhao nhào tới hỏi thăm.
Mà đám người này không chỉ hỏi thăm đơn giản, cơ hồ mọi người đều đặt một Càn Khôn giới lên đầu giường Tiểu Thất, đây là tất cả thu hoạch của họ từ khi lên Kim Đỉnh đảo tới giờ.
Minh chủ vì bảo vệ họ mà ngay cả mạng cũng đều không cần, họ chịu mắng vài tiếng có là gì chứ?
Mặc dù sau khi tỉnh lại Tiểu Thất khăng khăng muốn trả lại Càn Khôn giới cho mọi người nhưng những chiếc nhẫn này không viết tên trên đó. Mà chẳng ai lên tiếng cả, Tiểu Thất chỉ đành nhận hết mà thôi.
Vào lúc mọi người vây quanh Tiểu Thất nâng cốc hoan ngôn thì cách đó không xa, trên đất trống đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt, từng truyền tống trận thông ra ngoài không ngừng được mở ra.
"Được rồi, rốt cục mọi người cũng có thể bình an rời đi."
Tiểu Thất nhìn vết nứt ở xa nói ra.
Lúc này, một thanh niên thấp bé cách cổng truyền tống gần nhất chắp tay nói với Tiểu Thất:
"Quách Tinh Vĩ của Tử Tiêu tông bái biệt Hàn minh chủ và phó minh chủ, ân hôm nay, ngày khác nhất định toàn lực tương báo, cáo từ!"
Quách Tinh Vĩ nói xong thì thi lễ một cái thật sâu với Tiểu Thất, sau đó không chút quay đầu lại mà đi về phía cổng truyền tống.
Có người mở đầu, những người khác cũng nhao nhao bắt chước theo.
"Tề Tứ Lạc của Đông Đô Tề phủ bái biệt Hàn minh chủ và phó minh chủ, ân cứu mạng của hai vị, tại hạ suốt đời khó quên, ngày sau nhất định chuẩn bị một bàn rượu thịt thật tốt để mời hai vị."
"Tống Bưu của Thiên Mệnh các bái biệt Hàn minh chủ và phó minh chủ, đại ân của hai vị không lời cảm tạ nào cho đủ. Về sau hai vị cần trợ giúp, Tống mỗ tuyệt không hai lời!"
Nghe tiếng cảm tạ không ngừng vang lên bên tai, Tiểu Thất cùng Cư Tử Dân cũng lập tức đứng dậy đáp lễ, đưa mắt nhìn mọi người từ từ rời đi.
Giang Bắc Nhiên đứng ở nơi hẻo lánh nhìn một màn này thì khóe miệng không khỏi có chút câu lên.
Đúng như hắn nói, những Huyền Vương này có thể nói đều là ngôi sao sáng nhất của Trung Nguyên, tiềm lực mỗi người đều là vô tận. Đợi một đoạn thời gian nữa, chỉ cần Tiểu Thất lên tiếng sẽ tạo thành một cỗ thế lực khiến cả Huyền Long đại lục này đều phải chú ý.
"Tiểu Bắc Nhiên, khi nào thì chúng ta đi?"
Lúc này Thi Phượng Lan đã đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên mà hô.
Phía sau nàng là Thi Gia Mộ với biểu lộ khẩn trương, bởi vì nàng ta biết chuyện lần này không đơn giản như mặt ngoài, sau khi ra ngoài sẽ có một trận "vở kịch lớn" chờ nàng.
Hiện tại gần như tất cả đệ tử tông môn đều giao thu hoạch của họ cho Tiểu Thất. Nàng vốn cũng muốn cho nhưng lại bị đại thúc ngăn lại, cũng nói cho nàng biết một chuyện khiến nàng trợn mắt há mồm.
"Đại thúc... Ngươi không khẩn trương chút nào sao?"
Thi Gia Mộ nhìn Giang Bắc Nhiên biểu tình lạnh nhạt như thường ngày mà hỏi.
"Vì sao phải khẩn trương?"
"Cái này..."
Thi Gia Mộ cũng không biết nên nói thế nào, dù sao kế hoạch của đại thúc cũng vô cùng hoàn mỹ, thật sự không có gì để khẩn trương. Nhưng giờ phút này nàng vẫn vô cùng khẩn trương a...
Sau khi chờ đại đa số mọi người rời đảo rồi, cuối cùng đám người Giang Bắc Nhiên mới rời đi "Yêu Yêu Nhi!"
Một khắc khi Thi Gia Mộ bước ra, Thi Nhuế Tĩnh lập tức bay tới chỗ nàng, vươn ôm nàng vào trong ngực.
Dựa theo những gì các đệ tử ra ngoài trước nói, họ biết lần này Kim Đỉnh đảo xuất hiện dị tộc hơn cả Huyền Hoàng, thương vong to lớn.
Cho nên Thi Nhuế Tĩnh mãi không thấy nữ nhi của mình đi ra thì trong lòng cũng lo lắng vô cùng.
"Mẹ ! ta không sao mà, ngươi không cần khẩn trương như vậy."
Thi Nhuế Tĩnh xoa khóe mắt nhòe nước, ôm lấy Thi Gia Mộ:
"Ngươi có đụng độ đám Thạch Linh kia không? Có bị thương chỗ nào không?"
Nhìn bộ dáng tỷ tỷ quan tâm Yêu Yêu Nhi như vậy, Thi Phượng Lan đột nhiên có chút hâm mộ, nàng cũng tốt muốn được mẹ cùng cha quan tâm, xông tới ôm nàng một cái, nhưng mà...
Thi Phương Lan đang kéo ống tay áo của Tiểu Bắc Nhiên thì phát hiện đối phương đã bay tới chỗ Thi gia.
"Ai nha! Ngươi chờ ta một chút!"
Thi Phượng Lan đuổi theo vào nói.
Nhìn Giang Bắc Nhiên đi tới, Thi Hồng Vân đứng đầu nhóm người mỉm cười mở miệng nói:
"Rất tốt, không ít đi ai cả, quả nhiên ngươi không để ta thất vọng."
"Đa tạ tiền bối đã khích lệ."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
"Ta đã nghe nói rồi, lấy thu hoạch của ngươi ra đây đi."
"Bẩm tiền bối, thu hoạch trong chuyến đi Kim Đỉnh đảo này đều do Thi Gia Mộ giữ. Đây là danh sách, ngài có thể xem qua trước.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận