Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 876: Kéo Quan Hệ (2)

Thi Hoằng Phương đứng dậy vỗ vai Giang Bắc Nhiên:
"Ai nha, Bắc Nhiên a, hiện tại ta ngày càng cảm thấy thiếu ngươi không được. Có chuyện gì cần cứ nói với ta, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Không biết tiền bối có từng nghe tới Trảm Nhật Lưu không?"
Trong nhiệm vụ hẹn ước ba năm của hệ thống, nay chỉ còn Trảm Nhật Lưu là Giang Bắc Nhiên chưa có manh mối gì.
"Trảm Nhật Lưu..."
Thi Hoằng Phương cúi đầu trầm tư một lát:
"Vậy này ta không biết, cũng chưa từng nghe tới, thứ này dùng để làm gì vậy?”
Thi Hoằng Phương trả lời như vậy cũng nằm trong dự liệu của Giang Bắc Nhiên, dù sao Giang Bắc Nhiên đã tìm kiếm Trảm Nhật Lưu đã lâu nhưng vẫn chưa có tin tức gì.
Trừ Trân Kỳ phổ ra, Giang Bắc Nhiên cũng đã đọc qua vô số thư tịch nhưng cũng chẳng tìm thấy ba chữ Trảm Nhật Lưu này.
Giang Bắc Nhiên rót một ly trà rồi đẩy chén trà về phía Thi Hoằng Phương nói:
"Vãn bối cũng không biết, trước khi ta xuống núi, sư phụ bảo ta tìm, chỉ là ta tìm khắp Trân Kỳ phổ cũng không tìm được tung tích của nó."
"Trân Kỳ phổ? Chỉ tìm trong đó tất nhiên ngươi không tìm được rồi.”
Nghe sự khinh thường trong giọng của Thi Hoằng Phương, Giang Bắc Nhiên không khỏi hiếu kỳ nói:
"Xin tiền bối chỉ giáo."
Hiếm khi thấy có thứ Giang Bắc Nhiên không biết, Thi Hoằng Phương cũng trở nên hào hứng hơn, hắn giải thích:
"Những thứ được ghi trên Trân Kỳ phổ chỉ là một phần nhỏ tài bảo trên thế gian này. Vì được chúng ta cho phép nên số tài bảo kia mới được người đời biết tới, nói như vậy, ngươi hẳn đã hiểu a?"
Nói tới nước này, rốt cục Giang Bắc Nhiên cũng hiểu. Điều này có nghĩa Trần Kỳ phổ chỉ ghi chép lại một phần bảo vật đã hiện thế mà thôi.
Cũng không phải ai tìm ra được bảo vật đều sẽ đem ra ngoài khoe khoang.
"Đã rõ, đa tạ tiền bối chỉ giáo."
Giang Bắc Nhiên chắp tay một cái.
Thi Hoằng Phương gật đầu, tiếp tục nói:
"Đương nhiên, ngươi xem Trân Kỳ phổ để tham khảo cũng được. Tuy nó thiếu nhiều thứ nhưng đều là thông tin chính xác, chỉ có điều nó chỉ có một phần mà thôi."
"Cái kia, không biết tiền bối có thư tịch nào tốt hơn Trân Kỳ phổ để tham khảo không?"
"Sách chính thống thì không có nhưng ta có một bản ghi chép, trong đó đều là những bảo vật chưa từng được ghi lại trong Trân Kỳ phổ. Đương nhiên, ngươi giữ mà xem thôi, đừng có đem ra ngoài.”
'A? Thu hoạch ngoài ý muốn a.' Ngược lại, Giang Bắc Nhiên không ngờ Thi Hoằng Phương cũng có chút ‘vốn liếng’. Hắn còn tưởng những thứ tài bảo không có trên Trân Kỳ phổ đều là bí mật bất truyền của các gia tộc chứ.
Giang Bắc Nhiên chắp tay với Thi Hoằng Phương.
"Đa tạ quà tặng của tiền bối."
"Đều là việc nhỏ thôi, về phần Trảm Nhật Lưu mà ngươi nói..."
Thi Hoằng Phương vuốt cằm, trầm tư một lát:
"Sư phụ ngươi chỉ cho ngươi một cái tên đó thôi à?"
"Đúng thế."
"Được rồi, Trảm Nhật Lưu đúng không, ta sẽ nghĩ cách giúp xem thử."
"Đa tạ tiền bối."
Đương nhiên, Giang Bắc Nhiên cũng không tính đặt hết hy vọng vào Thi Hoằng Phương, hắn vẫn sẽ tự nghĩ cách tìm kiếm.
Uống trà cho đã nghiền, Thi Hoằng Phương nói hắn còn có việc cần làm rồi rời đi.
Thi Hoằng Phương rời đi rồi, Giang Bắc Nhiên cũng không rảnh rỗi. Dù sao hắn đã hạ quyết tâm muốn rời khỏi Thi gia, vì thế cần tranh thủ thời gian xử lý thỏa đáng mọi việc còn đang dang dở ở đây.
Giang Bắc Nhiên đi vào Linh Lung phường, thẳng đến Hằng Nhã trai.
"Đại... Đại sư?"
Cao Lan Văn vừa chuẩn bị ra ngoài thì đụng phải Giang Bắc Nhiên đang đi tới, trong lúc nhất thời nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Từ khi Giang Bắc Nhiên đi đến Kim Đỉnh đảo, mỗi ngày học tập trận pháp của Cao Lan Văn đều vô cùng buồn tẻ và chật vật. Trước kia nàng không thấy vậy nhưng sau khi Giang Bắc Nhiên đi mất, lần nữa bị sự phức tạp của trận pháp làm cho nhất đầu nàng mới dần nhận ra.
Trong cảm xúc như thế, mỗi lần Cao Lan Văn bắt đầu học trận pháp thì trong đầu đều không ngừng hiện ra thân ảnh của Giang Bắc Nhiên.
Việc này khiến Cao Lan Văn không phân rõ đến cùng nàng học không được nên mới nghĩ về hắn hay chỉ đơn thuần là nhớ hắn.
Mấy ngày trước đây, sau khi Liễu Vi Ninh trở về, Cao Lan Văn vẫn luôn ở trên lầu hai đợi đại sư tới, nhưng trông mong lại trông mong, mỗi khi nghe tiếng bước chân người bước lên, tim Cao Lan Văn nhịn không được mà đập nhanh hơn.
Nhưng lúc thấy người tới là Thi Hoằng Phương, kích động lập tức giảm một nửa.
Việc này khiến hiện tại nàng cũng dần bớt đi hy vọng.
Ngay vào hôm nay, vào lúc nàng không ngờ tới nhất thì đại sư bỗng xuất hiện ở trước mặt nàng.
"Cái này cho ngươi."
Giang Bắc Nhiên lấy một quyển sách từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Cao Lan Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận