Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 877: Gặp Lại Lục Dương Vũ

Cao Lan Văn sững sờ nhận lấy rồi nói:
"Đây là..."
"Đây là sách trận pháp nâng cao, lấy năng lực của ngươi bây giờ hẳn có thể tự học được rồi. Có gì không hiểu thì ghi lại, chờ ta về sẽ giải quyết cho ngươi. Được rồi, cứ như vậy đi, ta đi trước."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi về phía Thái Ất quán.
"Nhưng... ".
Cao Lan Văn vừa hồi phục tinh thần, đang muốn nói gì thì nghe tiếng bước chân dồn dập truyền tới từ phía sau, tiếng la "Ngọc! Ngọc! Nhanh cho ta sờ sờ ngọc!"
theo sau.
Nhìn Liễu Vi Ninh không chút cố kỵ dính lấy đại sư, không hiểu sao Cao Lan Văn bỗng cảm thấy hâm mộ.
Sao nàng có thể không muốn dính lấy đại sư, kêu hắn dạy nàng nhiều hơn về trận pháp chứ?
Chỉ là nàng vốn cao ngạo, sự cao ngạo này không cho phép nàng làm vậy.
Mắt thấy đại sư dần rời đi, Cao Lan Văn không khỏi lấy ra một cái gương soi soi.
Nàng vẫn chói mắt, vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.
Sau đó nàng lại nhìn về phía gia đinh và người hầu nhìn lén mình từ phía xa kia.
Hết thảy đều như ngày thường, không có gì khác, nhưng vì đại sư đến, mọi thứ lại có gì đó như thay đổi.
Cao Lan Văn vuốt ve hình ảnh phản chiếu của mình trong gương đồng rồi tự nhủ:
"Đến cùng phải làm thế nào mới có thể khiến đại sư nhìn ta nhiều hơn đây.....”
Đi vào Thái Ất quán, không đợi Giang Bắc Nhiên lên tiếng chào hỏi, Lục Dương Vũ đội cái mũ rộng vàng đã nhanh chóng bước xuống.
Chỉ là hắn đi quá nhanh, không lưu tâm nên trượt chân, ngã tới một thị nữ đang đi lên.
"Ôi ! ".
Lục Dương Vũ đau đớn hô lên, tay phải nhéo nhéo hai cái rồi mới đứng thẳng người lên:
"Ta không thấy đường nên đi đứng không cẩn thận, xin lỗi a."
Khuôn mặt thị nữ đỏ hồng, đỡ lấy Lục Dương Vũ:
"Ta không sao. Lục quán trưởng, ngài không sao chứ?"
"Không có gì, không có gì, ngươi đi làm việc của mình đi."
"Vâng."
Thị nữ nũng nịu trả lời một tiếng rồi bước nhanh rời đi.
"Mới tới à?"
Giang Bắc Nhiên tiến lên hỏi một câu.
Nếu là mấy thị nữ cũ, họ đã quen với việc Lục Dương Vũ đi đường ‘bất cẩn’, nào còn đỏ mặt, trốn cũng trốn không kịp như vậy chứ.
"Đúng giờ a?"
Nhìn nụ cười bỉ ổi của Lục Dương Vũ, Giang Bắc Nhiên không thể không thầm bội phục. Đây là người đầu tiên Giang Bắc Nhiên biết, không có mắt nhưng biểu lộ mê gái vẫn rõ ràng như thế.
Không đợi Giang Bắc Nhiên trả lời, Lục Dương Vũ liền đi tới vỗ vai hắn"Đi đi đi, lên lầu lên lầu, hơn một tháng không thấy, thật hành hạ ca ca ta mà."
Nhìn Lục Dương Vũ bước lên bậc thanh như bay, Giang Bắc Nhiên cũng chẳng kinh ngạc, ngay cả thầm mắng cũng lười.
Đi tới lầu hai, Lục Dương Vũ vừa ngồi xuống đã quát lên với một thị nữ:
"Hồng a, mau mang rượu ngon đến đây, phải lấy loại tốt nhất đó."
Thị nữ bị gọi vào nghe xong lập tức hành lễ nói:
"Vâng."
Chờ thị nữ đi xuống lầu, Lục Dương Vũ mới thân mật kéo Giang Bắc Nhiên ngồi xuống bên cạnh mình:
"Chuyến đi tới Kim Đỉnh đảo này ngươi có thu hoạch thế nào? Với bản lãnh của lão đệ ngươi, có phải ngươi đã tìm được gì đó không?"
"Không có."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu.
"Hử..."
Lục Dương Vũ hít vào một hơi:
"Kim Đỉnh đảo thật sự tà môn, Trận Pháp sư cao phẩm nghiên cứu lâu như thế, đến nay vẫn chưa có bất kỳ phát hiện gì, thậm chí ngay cả sư phụ ta cũng đã từ bỏ.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong có chút ngoài ý muốn ồ lên một tiếng rồi hỏi:
"Sư phụ ngươi cũng đang nghiên cứu Kim Đỉnh đảo ư?"
"Trước kia là vậy, hiện tại đã trở về, nói không phải chứ sức người có hạn. Cũng không biết đến tột cùng đại trận xung quanh Kim Đỉnh đảo kia là do thần tiên nào bày ra, ngay cả sư phụ của ta cũng phải bó tay."
"Ngươi có từng đi nghiên cứu cùng sư phụ ngươi rồi sao?"
"Từng đi rồi."
Lục Dương Vũ khoát khoát tay:
"Ngay cả sư phụ lão nhân gia ta cũng không tìm ra được gì, ta đi còn có thể làm gì được nữa? Tự rước lấy nhục thôi."
Trong lúc nói chuyện, thị nữ bưng một vò rượu đi tới.
"Tới tới tới, rót đầy cho huynh đệ ta trước đi!"
Lục Dương Vũ hô.
“Ùng ục ùng ục ục ục..."
Giang Bắc Nhiên nhìn thị nữ rót rượu từ vò và chén của hắn rồi quay sang rót cho Lục Dương Vũ.
Bấy giờ, Lục Dương Vũ có hơi nhướng mày nói:
"Không phải đã kêu ngươi đem rượu ngon nhất tới rồi sao?"
Thị nữ vội buông vò rượu xuống, bối rối hành lễ:
"Quán chủ, đây chính là rượu ngon nhất trong hầm rượu của ngài a."
"Sao có thể! ? Đừng nói rượu ngon nhất, thứ đồ chơi này cũng được gọi là rượu à?"
Lục Dương Vũ quát.
"Quán chủ, đây thật sự là vò rượu tốt nhất của ngài đó... .”
Thấy Giang Bắc Nhiên nửa ngày không nói gì, Lục Dương Vũ chỉ đành bưng rượu lên, nói với hắn:
"Bắc Nhiên a, ngươi nhìn này, ta chỉ có loại rượu hạ đẳng này thôi, ngươi uống thử xem.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận