Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 882: Thi Gia Mộ Cầu Cạnh (2)

Thi Gia Mộ nắm chặt lại nắm đấm lại, ưỡn ngực nói:
"Lần này ta nhất định sẽ dựa vào bản lĩnh tự thân để vượt qua nan quan, lần sau lúc gặp lại nhất định sẽ không dựa vào đại thúc ngươi nữa!"
Giang Bắc Nhiên nghe xong đột nhiên cười một cái, ứng tiếng nói:
"Cho ngươi một đề nghị, vĩnh viễn không nên nói trước, bằng không nói trước bước không qua đó."
"Lần này ta nói được làm được!”
Thi Gia Mộ hô một tiếng:
"Đại thúc ngươi cứ chống mắt lên mà nhìn đi! Ta không vô dụng như ngươi tưởng đâu!”
Thi Gia Mộ nói xong thì phá cửa mà đi.
"Yêu Yêu Nhi! Yêu Yêu Nhi!"
Thi Phượng Lan hô với Thi Gia Mộ, nhưng Thi Gia Mộ chẳng thèm quay đầu lại mà chạy đi xa.
"Ai nha!"
Thi Phương Lan giậm chân một cái, đi tới chỗ Giang Bắc Nhiên đang ngồi:
"Tiểu Bắc Nhiên, chắc chắn Yêu Yêu Nhi đã gặp phải chuyện không vui, ngươi ngươi..... cũng nên an ủi nàng một chút chứ."
"Có hữu dụng không?"
Giang Bắc Nhiên đáp.
"Ừm..."
Trong lúc nhất thời Thi Phượng Lan không biết nên trả lời thế nào.
"Đã không thể mãi bên cạnh nàng thì đừng bao bọc nàng quá. Nếu con bé muốn trở thành thủ lĩnh thì phải tự đi mà gánh lấy trách nhiệm và hậu quả, không ai có thể giúp nàng."
"Lỡ nàng làm chuyện gì đó điên rồ thì làm sao bây giờ?"
"Vậy cũng do trưởng bối nhà các ngươi cho phép nàng mới làm được chứ."
Giang Bắc Nhiên hiểu ý Thi Phượng Lan rồi gật đầu, nhìn ra ngoài một cái.
Thi Phương Lan thở dài, đột nhiên nhìn về phía Giang Bắc Nhiên rồi hỏi:
"Tiểu Bắc Nhiên, nếu về sau ta gặp phải chuyện không vui, bị người khác khi dễ, ngươi sẽ an ủi ta chứ?"
"Không có chuyện đó đâu."
Giang Bắc Nhiên không chút nào mà đáp.
"Ai! ?"
Thi Phượng Lan ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn:
"Tại sao! ?"
"Bởi vì ngươi còn lâu mới có thể thông minh được như cháu gái của ngươi. Mặt khác, ngươi không cần gánh vác trách nhiệm nặng nề như thế, cho nên không cần trở nên kiên cường như vậy.”
Dù cảm thấy bản thân như đồ đần qua lời nói của Tiểu Bắc Nhiên nhưng trong lòng Thi Phương Lan lại ngọt ngào.
"Cái kia... Vậy ngươi sẽ mãi ở bên cạnh bảo hộ ta chứ?"
Thi Phượng Lan chọc chọc hai ngón trỏ vào nhau, hỏi.
"Sẽ không."
"Ai nha!"
Thi Phượng Lan nhịn không được giậm chân một cái:
"Dù ta biết vậy nhưng lúc này ngươi coi như gạt ta cũng được mà, nói cho ta vui thôi!"
"Ta từ trước tới giờ không gạt người."
"Mới là lạ! Ngươi chính là đại lừa gạt đệ nhất thiên hạ!"
Thi Phượng Lan nói xong thì làm mặt quỷ với Tiểu Bắc Nhiên rồi rời đi.
"Đóng cửa lại."
Giang Bắc Nhiên nói, hai cánh cửa gỗ to tự động đóng lại.
Từ khi Ngôn Linh được tăng điểm, Giang Bắc Nhiên dần rèn luyện và cân đối năng lực này của mình.
Bằng không lỡ miệng nói bậy thì không tốt, mấy chuyện ăn nói này cẩn thận được thì nên cẩn thận a.
Vạn nhất ngày nào đó hắn nói "Hủy diệt đi, nhanh, mệt mỏi quá."
Vậy thì hậu quả nghiêm trọng rồi.
Cho nên, hắn phải cam đoan chỉ khi bản thân tập trung tinh thần cao độ thì Ngôn Linh mới có hiệu quả chứ không phải chỉ vài lời tùy tiện của hắn là được.
Mà muốn làm được chuyện này, hắn nhất định phải siêng năng luyện tập.
Giang Bắc Nhiên đóng cửa lại, tiếp tục suy nghĩ bản thân nên phân bố các tiểu đệ của mình thế nào.
Nhoáng cái đã tới buổi trưa, khi Giang Bắc Nhiên đang cầm bút viết một bản danh sách lên giấy thì cửa sổ trước mặt đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, Thi Phương Lan ló đầu vào.
"Tiểu Bắc Nhiên, ta đói."
Thi Phượng Lan chống cằm lên bệ cửa sổ rồi nói.
"Muốn ăn gì."
Giang Bắc Nhiên dừng bút lại và hỏi.
Nghe Giang Bắc Nhiên trả lời, Thi Phượng Lan lập tức toét miệng cười, vui vẻ nói:
"Gà tê cay, đậu hũ ma bà, còn muốn ăn cơm thịt khô thơm ngào ngạt."
"Chờ chút....."
"Ye !"
Thi Phượng Lan reo hò một tiếng, vừa muốn nhảy từ cửa sổ vào đã bị ánh mắt của Giang Bắc Nhiên bức trở về.
"Ai nha, ta biết rồi, đi cửa chính, đi cửa chính."
Thi Phương Lan bĩu môi nói một câu rồi đóng cửa sổ lại, đi vào từ cửa chính.
Mà Giang Bắc Nhiên cũng cất giấy bút vào Càn Khôn giới, đi vào phòng bếp.
Thi Phượng Lan hấp tấp đi theo sau hắn.
Nhóm lửa, cắt thịt, ướp vị... .
Rất nhanh, từng đợt mùi thơm đã bay vào trong mũi Thi Phượng Lan.
"Hừ ! hừ hừ hừ ! ".
Nhìn bóng lưng Giang Bắc Nhiên cắt thịt lưu loát, Thi Phượng Lan vui vẻ hát một bài hát dân gian.
"Đông đông đông."
Lúc này, cửa ra vào bỗng vang lên một tràng tiếng gõ cửa.
"Ta đi mở!"
Thi Phượng Lan ngồi dậy, chạy ra ngoài cửa.
Kẹt một tiếng, cửa mở ra, Thi Phượng Lan nhìn người đứng bên ngoài thì có chút ngoài ý muốn.
"A, là Tiểu Thạch Đầu nha, sao ngươi lại tới đây?"
Kế Tử Thạch đứng trước cửa không ngờ lại gặp phải Thi Phương Lan, hắn vội hành lễ:
"Bái kiến Thi tiểu thư, ta tới để tìm Giang đại sư."
"Được, để ta giúp ngươi gọi hắn."
Thi Phượng Lan chạy tới phòng bếp, vừa muốn mở miệng kêu đã nghe tiếng của Tiểu Bắc Nhiên vang lên.
"Kêu hắn vào ngồi chờ một lát."
"Biết rồi ! ".
Thi Phượng Lan gật gật đầu, lại chạy ra ngoài, nói với Kế Tử Thạch:
"Vào đi."
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Thi Phượng Lan thi lễ một cái, Kế Tử Thạch cẩn thận từng li từng tí bước vào bậc cửa.
"Tùy tiện ngồi xuống đi."
Nói xong câu đó, Thi Phượng Lan bỗng cảm thấy bản thân như nữ chủ nhân ở nơi này, vì thế quyết định làm chuyện một nữ chủ nhân nên làm.
'Ân... pha trà nè.' Chờ Kế Tử Thạch vào ngồi, Thi Phượng Lan đặt hai bình trà xuống trước mặt Kế Tử Thạch rồi nói:
"Tiểu Thạch Đầu, ngươi thích uống trà xanh hay hồng trà?"
"Hồng... Trà?"
Nghe được cách gọi xa lạ, Kế Tử Thạch nháy mắt hai lần, có chút mờ mịt.
"Được, pha hồng trà."
Thi Phượng Lan gật đầu, cầm bình sứ bằng tay trái, giơ lên rồi nói:
"Uống rất ngon đó, ta pha cho ngươi nếm thử nhé."
Kế Tử Thạch nghe xong thì vội đứng lên, hốt hoảng huơ tay:
"Không dám, không dám làm phiền Thi tiểu thư, ta ngồi ở đây đợi là được rồi."
"Không cần khách khí."
Thi Phượng Lan nói xong thì mở bình sứ ra, bắt đầu châm trà.
Kế Tử Thạch thấy thế chỉ đành khom người nói:
"Đa tạ Thi tiểu thư."
Thi Phương Lan học theo dáng vẻ pha trà của Tiểu Bắc Nhiên trong trí nhớ.
Kế Tử Thạch có chút đứng ngồi không yên vụng trộm ngẩng đầu nhìn Thi Phượng Lan một chút, nhưng chỉ một chút này đã bị Thi Phượng Lan trông thấy, vì thế nàng nhìn hắn rồi hỏi.
"Sao thế?"
Trong nháy mắt này, Kế Tử Thạch cuống quit cúi đầu, mặt đỏ lên.
Tuy nói họ chỉ ở chung với nhau hơn một tháng nhưng thân phận hai người chênh lệch, Kế Tử Thạch dù có tâm tình gì cũng chẳng dám làm càn.
Đương nhiên, dù hắn có cố gắng áp chế bản thân thế này đi nữa thì vị đại tiểu thư này thật sự rất đẹp.
Nhất là đôi mắt hoa đào kia, nó khiến Kế Tử Thạch ‘chưa biết mùi đời’ thật sự có phần kích động, chỉ cần hai người đối mặt nhau, hắn sẽ cúi đầu xuống theo bản năng.
"Không có... Không có gì."
Khẩn trương trả lời xong, Kế Tử Thạch cũng không dám nhìn lén nữa, ngược lại bắt đùa nghĩ về mối quan hệ của Giang đại sư cùng Thi tiểu thư.
Kế Tử Thạch là nhân viên biên chế dưới nhân viên biến chế, hắn biết Giang Bắc Nhiên mới là lãnh tụ chân chính của tiểu đội tham gia Bích Tiêu hội vừa rồi. Mặt khác, đối phương còn có biệt danh là Giá Hải Kình Thiên tại Linh Lung phường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận