Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 885: Thi Diễm (1)

Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười một tiếng rồi đáp:
"Trong lồng hấp, tự mình đi lấy đi."
"Tốt a !"
Thi Phương Lan reo hò một tiếng rồi lao thẳng tới lồng hấp.
Giang Bắc Nhiên thì ngồi nguyên chỗ, tự hỏi nên làm gì với kế hoạch tiếp theo.
Bây giờ Kế Tử Thạch xem như đã thuận lợi ‘về tay hắn’, nhưng đến tột cùng phải thu bao nhiêu tiểu đệ mới có thể thỏa mãn nhiệm vụ đây.
Hơn nữa, muốn trở thành tiểu đệ của hắn, chỉ có mỗi thiên phú tầm bảo là không đủ.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên có thể khóa chặt Kế Tử Thạch, xem đối phương là mục tiêu nhanh như vậy là vì hắn vốn là một trong số những người nổi bật nhất trong tiểu đội tầm bảo vừa rồi.
Gặp chuyện bình tĩnh tỉnh táo, không tiêu cực, làm việc có kế hoạch đều là ưu điểm của hắn.
'Ách... Ban đầu tính tranh thủ thời gian chuồn đi nhưng có lẽ lại phải ở thêm mấy ngày rồi.' Dù sao chuyện thu tiểu đệ cũng không thể qua loa được, Giang Bắc Nhiên đã dụng tâm chuẩn bị cách chọn tiểu đệ rồi.
"Ăn ngon, ăn ngon, Tiểu Bắc Nhiên, cái này ăn rất ngọt, thật ngon a. Là cái gì vậy?"
Bên cạnh bếp lò, Thi Phượng Lan bưng một lồng hấp bánh bao màu vàng mềm mịn tới hỏi.
“Sữa xốp giòn.”
Giang Bắc Nhiên không quay đầu lại đã đáp.
Thi Phương Lan một lần ăn trọn ba cái bánh bao, trên mặt là nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Trên đời còn chuyện gì vui vẻ hơn so với được ăn đồ ngọt đâu?
"Đông đông đông."
Lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên, Giang Bắc Nhiên ngăn Thi Phương Lan ngập một đống sữa xốp giòn lại, tự mình đi ra mở cửa.
"Ôi, tốt quá, ta còn sợ ngươi không ở nhà chứ."
Ngoài cửa ra vào là Lục Dương Vũ cao hứng nói.
"Nguyên lai là Lục quán chủ, mời vào."
"Vào thì không cần, không phải ngươi đang gấp à, ta đã kêu Già Thận về rồi, đang ở chỗ của ta đó."
"Về nhanh thật.”
Từ đây Giang Bắc Nhiên có thể nhìn ra Thận Thiên Hoa thật sự đang rất gấp.
"Vậy sao gọi là gấp, đang nhờ ngươi nghĩ kế cứu mạng mà, sao có thể không nhanh chứ."
Lúc này, Thi Phượng Lan đi tới hỏi:
"Tiểu Bắc Nhiên, là ai tới vậy."
"Bằng hữu. Ta ra ngoài một chuyến, ngươi ở lại giữ nhà."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên liền rời khỏi phòng nhỏ, thuận tay gài cửa lại.
Hai người sánh vai đi ra ngoài cốc, Lục Dương Vũ đột nhiên mở miệng nói:
"Vị kia là thiên kim của Thi phảng chủ à?"
Kỳ thật Giang Bắc Nhiên cũng nghe ngóng một chút về cha của Thi Phương Lan.
Đầu tiên, cha của Thi Phượng Lan là người ở rể.
Có thể trở thành người ở rể của Thi gia tất nhiên phải là hạng kinh tài tuyệt diễm, đủ xưng là văn võ toàn tài.
Mới ba mươi lăm mà tu vi đã là Huyền Tôn cảnh, phóng mắt khắp lục quốc đủ để xưng là thiên tài đỉnh cấp, cơ quan thuật xuất quỷ nhập thần, dù chưa xác định được cấp bậc nhưng đủ để được công nhận là cao thủ cửu phẩm.
Nhân vật toàn tài như thế, tuy là người ở rể nhưng vẫn là quyền cao chức trọng tại Thi gia, đại biểu Thi gia tìm kiếm đảo mới ở biển và chiếm cứ. Đơn giản mà nói chính là mãnh hổ vô cùng đắc lực.
Điều tra xong tin tức cơ bản thì tiếp theo chính là chuyện bát quái.
Nghe nói bối cảnh Thi Diễm cũng chẳng nhỏ, hoàn toàn là vì tình yêu mới ở rể Thi gia. Còn về đến cùng dòng họ Thi Diễm là gì và bối cảnh chi tiết thế nào Giang Bắc Nhiên không biết.
Việc này chỉ nghe rồi bỏ qua là được, khó mà biết chính xác.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng không hứng thú với lý do cha của Thi Phương Lan ở rể, vì vậy không tìm tòi gì thêm.
"Ừm, là thiên kim của Thi phảng chủ, không sai."
Giang Bắc Nhiên gật đầu nói.
Lục Dương Vũ nghe xong thì không nói gì nữa, bay thẳng tới giơ ngón tay cái lên với Giang Bắc Nhiên.
"Về phương diện tán gái, Lục Dương Vũ ta không phục ai chỉ phục Bắc Nhiên ngươi. Cao, thật sự là cao!"
Trước đó, Lục Dương Vũ cũng cảm giác được Cao Lan Văn có tiểu tâm tư với Giang Bắc Nhiên. Đừng nói ở Linh Lung phường, xem như phóng mắt toàn bộ Thi gia mà nói, có Cao Lan Văn đó cũng là tuyệt sắc lừng lẫy nổi danh.
Bao nhiêu đại nhân vật dòng chính quỳ dưới váy của nàng.
Nhưng nhiều năm như vậy, một người đắc thủ cũng không có, có thể thấy được Cao Lan Văn có bao nhiêu khó theo đuổi.
Nếu nói loại lão sắc phê như Lục Dương Vũ không có chút hứng thú nào với Cao Lan Văn là chuyện không thể. Nhưng hắn tự hiểu lấy mình, cho tới bây giờ chỉ đứng nhìn từ xa, ngay cả loại chuyện chấm mút cùng chẳng đám đoán mì, bằng không có trời mới biết sẽ đắc tội bao nhiêu đại nhân vật dòng chính.
Nhưng chính vì thế nên hiện Lục Dương Vũ lại phải nhìn Giang Bắc Nhiên bằng ánh mắt khác, có thể nói là thán phục vô cùng.
'Cái gì gọi là cao thủ? Đây con mẹ nó mới gọi là cao thủ.'.
Bây giờ lại thấy được nữ nhi của phảng chủ như tiểu tức phụ đợi trong phòng Giang Bắc Nhiên, Lục Dương Vũ càng thêm bội phục.
'Đây là tổ sư gia a!' Đối với suy nghĩ này của Lục Dương Vũ, Giang Bắc Nhiên mắng cũng lười mắng, càng không muốn giải thích, chỉ thừa cơ hỏi:
"Dường như ngươi rất bội phục Thi phảng chủ?"
"Đó là đương nhiên, từ trên xuống dưới nhà họ Thi, cái ai dám không cho Thi phảng chủ ba phần mặt mũi?"
"Vì sao?"
"Hít..."
Lục Dương Vũ hít sâu một hơi rồi thở dài:
"Ngươi không biết thật hả. Được rồi, hôm nay ta sẽ hảo hảo nói cho ngươi rõ về Thi phảng chủ này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận