Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 888: Thành Ý

Thận Thiên Hoa bưng bát rượu lên, do dự một chút rồi mới buông bát xuống, thở dài:
“Ta lựa chọn thoát ly khỏi tông môn cũng vì không muốn bị gò bó, nếu nói chuyện cổ tịch cho Thi gia, chuyện thu hồi cổ tịch xác thực không khó nhưng đến lúc đó chỉ sợ cổ tịch không còn là của ta nã."
"Cho nên ý của ngươi là... cầu ta thì trả đại giới phải trả sẽ khá nhỏ?"
Thận Thiên Hoa nghe xong thì vội hô:
"Tại hạ tuyệt không có ý này!"
"Vậy ngươi giải thích đi, ngươi là có ý gì?"
"Ta... Ta..."
Thận Thiên Hoa nhất thời không biết nên nói thế nào.
Giang Bắc Nhiên lắc đầu rồi đứng lên:
"Chờ ngươi nghĩ kỹ làm sao để biểu đạt thành ý lại tới tìm ta. Đương nhiên, thời gian không còn nhiều đâu.”
Nói xong thì đi xuống dưới lầu.
"Đại sư? Đại sư!"
Thận Thiên Hoa đuổi theo hô hai tiếng rồi, từ từ quay về ghế ngồi.
"Ăn quả đắng rồi."
Lục Dương Vũ thảnh thơi uống rượu cười nói.
"Ta nói này, ngươi có phải bằng hữu của ta không, lúc này rồi mà còn cười trên nỗi đau của người khác?"
"Sớm đã nói với ngươi rồi, đừng nghĩ vị Giang đại sư này dễ chiếm tiện nghi, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chạy tới đây bán thảm là hắn sẽ giúp ngươi ?"
"Ta không nghĩ vậy, ta chỉ nghĩ, nếu đại sư có thể giúp ta cướp cổ tịch về, hẳn sẽ là chuyện tốt với hắn mà?"
"Tốt chỗ nào?"
Lục Dương Vũ lắc đầu:
“Hình như ngươi đã quên một chuyện rồi, Bắc Nhiên xác thật đã biểu thị bản thân không có hứng thú với quyển cổ tịch kia, cho nên ngươi muốn tìm hắn hỗ trợ, có phải trước tiên cần phải chuẩn bị thứ gì đó khiến hắn cảm thấy hứng thú không."
Thận Thiên Hoa im lặng một lát rồi bưng chén lên, một hơi cạn sạch:
"Lúc này xem như ngươi nói có lý, ta sẽ nắm chặt cơ hội, chuẩn bị thành ý."
Nói xong thì bước nhanh xuống lầu.
Rời khỏi Thái Ất quán, Giang Bắc Nhiên không trực tiếp quay về Vạn Hoa cốc mà trước tiên đi tới Hằng Nhã trai một chuyến.
Giang Bắc Nhiên lấy Hồng Hộc Ngọc trong Càn Khôn giới ra, không cần nói gì thì bên trong đã truyền tới một tiếng kinh hô.
"Ngọc!"
Một bóng người lập tức vọt ra từ đại sảnh.
Giang Bắc Nhiên quăng Hồng Hộc Ngọc cho vọt Liễu Vi Ninh đang tới trước mặt mình rồi hỏi:
"Có luyện tập như ta nói không?"
Liễu Vi Ninh tiếp được Hồng Hộc Ngọc thì dùng mặt mãnh liệt cọ cọ vào nó, sau đó mới nhìn Giang Bắc Nhiên gật đầu một cái rồi đáp:
"Ừm, luyện tập rồi."
"Kết quả thế nào?"
"Ừm..."
Trong lúc nhất thời, ánh mắt Liễu Vi Ninh ngốc trệ, phảng phất như không còn là chính mình, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần rồi đáp.
"Quá khó."
Nghe xong Giang Bắc Nhiên mới thở dài, cảm thấy đáp án này coi như nằm trong dự liệu.
Lúc ở trên Kim Đỉnh đảo, Giang Bắc Nhiên từng quyết định nên hảo hảo rèn luyện Mệnh Khuê Chi Thể của Liễu Vi Ninh một chút, bằng không thật sự có chút phung phí của trời a.
Thế là trước đó, hắn từng dạy Liễu Vi Ninh cách phân biệt ngọc, nhưng với câu trả lời của nàng thì quá trình có vẻ không thuận lợi cho lắm thì phải.
Nhìn Liễu Vi Ninh cọ ngọc, Giang Bắc Nhiên rơi vào trầm tư.
Sau khi thu thật Kế Tử Thạch vào ‘danh sách tiểu đệ’ của mình xong, Giang Bắc Nhiên đang nghĩ cách mở rộng danh sách này. Hắn đang tính sẽ ở lại Thi gia thêm vài ngày nữa.
Theo lý mà nói, loại ‘tiểu khả ái’ như Liễu Vi Ninh khẳng định không phù hợp với tiêu chuẩn thu nhận tiểu đệ của Giang Bắc Nhiên. Nhưng thiên phú từ Mệnh Khuê Chi Thể của nàng thật sự quá mức mê người, hảo hảo bồi dưỡng một phen thì tuyệt đối là làm chơi ăn thật.
'Ai, vậy vào danh sách dự bị đi.' Sau khi đưa ra quyết định, Giang Bắc Nhiên vươn tay lấy Hồng Hộc Ngọc lại.
"Ai!"
Mất Hồng Hộc Ngọc, trong nháy mắt Liễu Vi Ninh lấy lại tinh thần, nhìn Giang Bắc Nhiên giơ hai tay lên và nói:
"Từ từ, từ từ đã, để ta cọ thêm một lúc nữa đi."
"Trước trả lời ta một vấn đề."
"Được."
Liễu Vi Ninh nhìn chằm chằm Hồng Hộc Ngọc nhẹ gật đầu.
"Ngươi muốn trở thành Luyện Ngọc sư cao phẩm không?"
"Muốn chứ."
"Vì sao?"
Liễu Vi Ninh bỗng nhếch môi, cười ngây ngô rồi đáp:
"Như vậy sẽ có thể cọ nhiều ngọc hơn."
Mặc dù lý do này rất kỳ quái, nhưng đây thật sự là động lực rất lớn với Liễu Vi Ninh.
"Muốn trở thành Luyện Ngọc sư cao phẩm, ngươi luyện tập theo cách ta chỉ sẽ có tiến bộ rất nhanh, ta cam đoan ngươi lập tức sẽ có càng nhiều ngọc tốt hơn để cọ."
Nghe tới đây, Liễu Vi Ninh dùng đầu óc ‘thông minh’ của mình suy tư một giây đồng hồ rồi nhìn về phía Hồng Hộc Ngọc, sau đó chuyển qua Giang Bắc Nhiên rồi hỏi.
"Không gạt người?"
"Không gạt người."
"Vậy ta sẽ luyện tập thật tốt."
"Ừm, ủng hộ ngươi."
"Khục!"
Giang Bắc Nhiên vừa dứt lời thì đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng tiếng ho khan, quay đầu lại nhìn thì thấy Cao Lan Văn đi ra.
Cao Lan Văn bị Giang Bắc Nhiên nhìn một cái lại ho thêm tiếng nữa rồi đáp:
"Ta là tới tìm Ninh Ninh để dẫn con bé về.”
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu, nhìn Liễu Vi Ninh:
"Đi đi, sư phụ ngươi tìm ngươi kìa."
"Ngọc..."
Liễu Vi Ninh lần nữa nhìn về phía Hồng Hộc Ngọc, một mặt lưu luyến không rời.
Lúc này, Cao Lan Văn đi tới nhỏ giọng nói.
"Kỳ thật cũng không gấp gáp như vậy... cứ để nàng ở lại chơi một lát đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận