Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 895: Trộm Mộ (1)

Vốn đã nói là hắn trộm mộ, Thăng Dương tông phụ trách bảo vệ hắn chu toàn, có được bảo vật thì mọi người chia năm năm.
Nhưng theo việc bảo vật hắn trộm được ngày càng tốt, Thăng Dương tông bắt đầu ngày càng không quy củ, luôn luôn chèn ép hắn lúc "chia của". Cuối cùng Thận Thiên Hoa mới phải bất đắc dĩ rời khỏi Thăng Dương tông, trở thành một con sói cô độc trộm mộ.
Bây giờ, nghe được Giang Bắc Nhiên nói thế, Thận Thiên Hoa như được dốc nỗi khổ trong lòng a.
Nếu có chỗ dựa thì ai nguyện ý đi làm con sói cô độc đâu?
'Ặc, xem ra vết thương rất sâu a.' Giang Bắc Nhiên nói câu nói này vốn là muốn đánh thức Thận Thiên Hoa, nghề này thật sự rất khó sống.
Trừ trên đời chỉ có mỗi người hành nghề, lợi ích lại không lớn, thì cục diện mới đỡ bết bát thôi.
Nhưng hiện tại hẳn Thận Thiên Hoa đã bị Thăng Dương tông hù sợ, tình nguyện tự mình một mình xông vào nguy hiểm cũng không muốn dựa vào bất kỳ tổ chức nào.
Như vậy, nếu Thận Thiên Hoa không chủ động mở miệng, Giang Bắc Nhiên chỉ có thể tự mình chủ động thôi.
"Nói về trộm... tầm long mạc kim này rõ hơn cho ta đi, ta sẽ giúp ngươi đoạt lại phần còn lại của cổ tịch."
Lúc ngả bài, tất nhiên Thận Thiên Hoa đã nghĩ kỹ sẽ bị lộ nghề trộm mộ rồi. Vì thế nghe đại sư nói xong, hắn lập tức đáp ứng:
"Thành giao."
Nói xong, hắn móc một quyển sách từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Đại sư, bên trong Quan Nam Tự Ngữ này là bí pháp cổ tịch. Trong nghề của chúng ta có câu ba năm tầm long, mười năm điểm huyệt, chuyện tìm mộ không phải nói một lúc là xong, xin đại sư kiên nhẫn."
Giang Bắc Nhiên nhận lấy Quan Nam Tự Ngữ, để nó qua một bên rồi nói:
"Tầm long mạc kim không phải chuyện dễ, Thận đại sư lẻ loi một mình chỉ sợ không có cách nào phát triển tới trình độ này a?"
Thận Thiên Hoa nghe xong thì cười lên ha hả:
"Đại sư quả nhiên là người trong nghề. Tất nhiên, ta cũng có thủ hạ nhưng không mấy người tài ba, chỉ phụ trách tìm mộ, khai huyệt lặt vặt mà thôi."
Nghe ngày càng nhiều các từ ngữ quen thuộc, Giang Bắc Nhiên cũng không bất ngờ.
Đương nhiên, thế giới huyền huyễn rất huyền huyễn, mà mộ huyệt ở nơi này đương nhiên nguy hiểm hơn nhiều so với hiện đại rồi.
Các loại trận pháp phòng ngự Thượng Cổ, lực sĩ Khôi Lỗi có trí tuệ cùng các loại cơ quan thuật Địa cấp khiến người khó lòng phòng bị.
Nghe Thận Thiên Hoa nói từng còn có cường giả Huyền Tôn chết yểu trong cổ mộ thì Giang Bắc Nhiên mới hiếu kỳ hỏi:
"Cổ mộ này nguy hiểm như vậy, sao các ngươi có thể toàn thân trở ra?"
Thận Thiên Hoa như mở máy hát, không che lấp gì nữa mà trực tiếp đáp:
"Bình thường chúng ta đều được mộ huyệt vừa tầm, có thể miễn cưỡng ứng phó với các cơ quan bên trong."
"Vậy ngươi nói xem, là loại mộ nào có thể khiến Huyền Tôn chết yểu trong đó?"
"Loại mộ đương kim này trên đời hết thảy chỉ mới tìm được hai cái. Một ở Tăng quốc, được xưng là Long Lăng. Một ở Vị quốc, được xưng là Thương Minh. Cho đến nay, hai tòa cổ mộ này chỉ mới được thăm dò ở bên ngoài, có rất ít người dám đi vào trong tìm tòi."
'Mạnh như vậy...' Tuy nói có rất ít người biết về nghề trộm mộ nhưng đại lão các tông khẳng định hiểu rõ, cho nên ‘rất ít người’ trong câu này cũng bao gồm Huyền Thánh.
Ngay cả Huyền Thánh cũng không dám xông vào, chứng tỏ nó đẳng cấp nguy hiểm của nó không khác gì Kim Đỉnh đảo cùng Huyền Cơ đảo cả.
'Xem ra trình độ trộm mộ của Huyền Long đại lục thật sự rất thấp a...' Từ khi vào lục quốc, Giang Bắc Nhiên biết được thêm rất nhiều kiến thức. Hắn cảm thấy phần màu đen trên tấm bản đồ dần được sáng lên.
Mà điều khiến người ta đau đầu nhất là một so với một càng khiến người ta tâm phiền ý loạn hơn.
Giang Bắc Nhiên cầm bát rượu lên nhấp một ngụm, suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Cho nên, quyển cổ tịch này của ngươi trộm được trong dạng cổ mộ nào? Đương nhiên, ngươi chỉ cần nói ta biết là gì cổ mộ gì thôi, không cần nói ta biết nó ở nơi nào."
Thấy Giang đại sư thoải mái như vậy, Thận Thiên Hoa cũng rất sung sướng đáp:
"Thưa Giang đại sư, mộ này chỉ vừa được phát hiện, người biết còn không nhiều, trước mắt ta chỉ µới thăm dò bên ngoài, tạm thời chưa vào sâu bên trong."
"Bên ngoài... Ý ngươi là cổ mộ này cũng không nhỏ?"
"Đúng vậy, mặc dù không thể so được với Long Lăng và Thương Minh nhưng cũng không nhỏ. Vì chưa vào trong nên cụ thể lớn thế nào ta cũng không rõ”".
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì dùng năm ngón tay gõ gõ mặt bàn theo nhịp:
"Người đoạt bản còn lại với ngươi liệu đã thông tri với tông môn chưa?"
"Sẽ không."
Thận Thiên Hoa lắc đầu:
"Kỳ thật họ cũng chẳng muốn liên quan tới tông môn nhiều. Chỉ là bị buộc bất đắc dĩ mới phải cúi đầu dưới hiên nhà người khác. Cho nên trước khi vơ vét sạch họ sẽ không nói lên trên đâu."
"Không phải ngươi nói bọn hắn hạ sát thủ với ngươi sao? Chẳng lẽ không tìm người tông môn tới đối phó ngươi?"
"Không phải... Họ chỉ ỷ có tông môn làm hậu thuẫn nên mới dám động thủ mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận