Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 901: Đường Tịnh Nhiễm

Đại nam hài gãi gãi cái đầu không tới mấy cọng tóc của mình rồi nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên, hồi lâu sau mới mở miệng:
"Đại ca ca này, tên này không giống người xấu, hẳn không phải hắn làm đâu."
Một tiểu nam hài khác nghe xong cũng phụ họa:
"Đúng a, đại ca ca, nam hài này nhìn không tốt lành gì, chẳng biết tới đây làm gì."
"Tới đây khẳng định là tìm Nhiễm tỷ tỷ, còn có thể làm gì nữa."
Nói xong đại nam hài lần nữa nhìn về phía Lục Dương Vũ:
"Khẳng định hắn đã mang theo pháp khí gì đến báo thù chúng ta, chỉ là giả bộ như đang sợ sệt thôi."
"Pháp khí! ? Vậy chúng ta hẳn là mau chạy chứ."
"Không được! Ta không nuốt trôi cơn giận này!"
Đại nam hài nói xong thì trên trán sáng lên một ký hiệu cổ quái, đồng thời trong tay ngưng tụ một đoàn khí màu xanh sẫm.
'A?' Giang Bắc Nhiên một mực dùng tinh thần lực quan sát hai tiểu quỷ thì không khỏi giật mình. Vì hắn phát hiện thứ tiểu quỷ này ngưng tụ ra không phải huyền khí cũng chẳng phải linh khí, mà giống với sát khí nhưng khí tức kỳ quái hơn.
‘Này cũng quá lợi hại rồi.' "Hừ, coi như ngươi có pháp khí đi nữa thì hôm nay cũng phải để tiểu gia lột một tầng da."
Nhưng vào lúc tiểu quỷ còn thiếu một bước nữa là thành thì đầu hắn bỗng đau đớn vô cùng.
"Ôi nha nha!"
Đại nam hài đau tới phải ôm đầu lăn lộn, thần sắc cực kỳ thống khổ.
"Đại ca, ngươi thế nào rồi, đại ca?"
Tiểu nam hài nhìn đại lăn lộn trong không trung mà không ngừng hỏi.
"Ôi nha nha! Là ai đánh lén ta! Có bản lĩnh đi ra chính diện đánh một trận! Ôi nha nha! Ta cho ngươi biết! Địa bàn này là của địa tỷ ta! Ngươi không có quả ngon để ăn đâu!"
Nhưng đại nam hài càng uy hiếp thì đầu càng đau. Hắn còn cảm nhận được thân thể mình lúc ẩn lúc hiện, bất kỳ lúc nào cũng có thể hồn phi phách tán.
"Ôi nha nha! Hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng, ta không dám nữa, ngài bỏ qua cho tiểu nhân đi, ôi nha, hảo hán tha mạng, hảo hán... Hả?"
Vào lúc đại nam hài cảm thấy bản thân sắp thăng thiên thì không đau đầu nữa.
Đại nam hài nhặt về được một mạng, hồi lâu mới chắp tay vái bốn phía:
"Đa tạ hảo hán, đa tạ hảo hán."
Sau đó liền dẫn hai tiểu đồng bọn còn lại cấp tốc rời khỏi hiện trường.
‘Quỷ tu này... Thật sự thú vị nha.’ Giang Bắc Nhiên không tin hai tiểu quỷ lợi hại này không liên quan tới quỷ tu kia. Ở Thịnh quốc hắn từng gặp qua nhiều quỷ rồi nhưng không có con nào có bản lĩnh lợi hại như vậy.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ Lục Dương Vũ càng đi càng tự tin.
Lần trước lúc hắn tới nơi này bị dọa tới chạy xúc quần. Cho nên lần này mới phải mặc ‘bộ trang phục ‘ này. Bây giờ xem ra hắn quyết định không sai, bộ trang phục đã dọa sợ mấy thứ bẩn thỉu kia.
"Bắc Nhiên, mau lên, ngay ở phía trước."
Lục Dương Vũ chỉ về đằng trước hô.
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Lục Dương Vũ chỉ thì thấy một ngôi nhà gỗ như ẩn như hiện, chúng là loại nhà gỗ u ám, nhìn chẳng khác nào nhà ma từng có án giết người liên hoàn cả.
Chờ tới gần, Giang Bắc Nhiên mới phát hiện nó căn bản là khí chất quá khó chịu.
Căn nhà gỗ cũng không có nát, chỉ là nó lộ ra một cỗ khí chất khiến người ta không thoải mái mà thôi.
Lục Dương Vũ hít sâu một hơi, giơ tay lên gõ cửa hai lần.
Chỉ chốc lát sau, tiếng kẹt kẹt vang lên, cửa gỗ bị mở ra, một nữ tử tóc dài đi ra từ bên trong.
'Đây... Là người sao?' Đánh giá nữ tử trước mắt xong, Giang Bắc Nhiên bỗng nghi ngờ. Diện mạo nàng rất tốt, lông mày như chẻ, eo thon, đa trắng như tuyết, trên người là một bộ y phục làm bằng gấm.
Đẹp thì có đẹp nhưng Giang Bắc Nhiên không thấy được bất kỳ tình cảm gì trên mặt nàng, cũng không cảm nhận được trên người nàng có nhiệt độ gì.
Nếu không phải hắn dùng tinh thần lực kiểm tra, phát hiện trong cơ thể nàng có huyền khí lưu động thì chắc Giang Bắc Nhiên sẽ cảm thấy nàng chỉ là khôi lỗi.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên ngạc nhiên về nữ tử này thì Lục Dương Vũ chắp tay với nàng:
"Trên đường gặp chút chuyện chậm trễ, không thể đến đúng giờ, vẫn xin Đường đại gia rộng lòng tha thứ."
"Không sao."
Đường Tịnh Nhiễm mở miệng đáp.
'Ách...' Nếu nói nữ tử khác mở miệng có thể khiến người ta cảm giác được như gió xuân ấm áp thì khi vị Đường tiểu thư này mở miệng lại khiến người ta cảm thấy hàn phong lạnh thấu xương, trực tiếp đánh thẳng tới linh hồn con người.
"Chúng ta... Vào nhà trò chuyện được chứ?"
Lục Dương Vũ chắp tay hỏi.
"Được."
Đường Tịnh Nhiễm nói xong thì quay người vào trong phòng.
Trong nháy mắt khi Đường Tịnh Nhiễm xoay người sang chỗ khác, Lục Dương Vũ mới thở dài ra một hơi, nhỏ giọng nói:
"Mỗi lần thấy nàng ta đều cảm thấy mình như giảm thọ nhiều năm. Bắc Nhiên, lần này nhân tình ngươi nợ ta không nhỏ a."
"Ta nhớ rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận