Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 927: Thi Phượng Lan Tới

Người như Hạ Linh Đan không tới trăm ngàn thì cũng tới chục ngàn, họ đều là người không có quyền lực, không có niềm vui sống, càng không có tôn nghiêm.
Quốc gia hưng bại thế nào chẳng qua chỉ một đổi một người cai trị mà thôi.
Đúng với câu:
"Hưng, bách tính khổ, vong, bách tính cũng khổ."
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Giang Bắc Nhiên, Hạ Linh Đang ngẩng đầu lên nhìn lại, sau đó có chút ngượng ngùng nói:
"Có phải ta ăn cơm hơi nhiều không..... Kỳ thật bình thường ta không ăn nhiều vậy đâu, chỉ cần..."
"Yên tâm, với tư cách là chủ nhân, để ngươi ăn no với ta không có vấn đề gì, tiếp tục ăn đi, ăn no rồi thì ta dẫn ngươi đi mua thêm hai kiện y phục mới."
"A! ?"
Hạ Linh Đang vội lắc đầu, đứng lên kéo vạt áo mình nói:
"Y phục của ta vẫn còn tốt, không cần quần áo mới."
Nhưng lần này, Giang Bắc Nhiên chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Sau một giây, Hạ Linh Đang đã thua trận, nàng ngồi xuống:
"Chủ nhân định đoạt ạ, ta mặc quần áo mới cũng được.”
Giang Bắc Nhiên hài lòng gật đầu, vừa mới chuẩn bị uống rượu thì nghe được một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
Giang Bắc Nhiên đặt chén rượu xuống và nói.
"Tiểu ! bắc... Ai! ?"
Trong nháy mắt khi đẩy cửa ra, Thi Phương Lan đang tính nhào về phía Tiểu Bắc Nhiên thì thấy một nữ hài đen thui ngồi bên bài, cứ thế khựng lại tại chỗ.
Mà Hạ Linh Đan cũng lập tức đứng lên, lau hạt cơm dính bên miệng rồi đi tới đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Thi Phương Lan đánh giá Hạ Linh Đang một hồi thì hiếu kỳ hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Tiểu Bắc Nhiên, nàng là ai a?"
"Nha hoàn ta vừa mua."
"A?"
Thi Phượng Lan ngây ra một lúc, sau đó nhìn về phía Hạ Linh Đang mỉm cười khua tay nói:
"Xin chào."
Hạ Linh Đang nghe xong rõ ràng có phần sững sờ.
Bởi vì nàng sinh ra xấu xí nên những người thấy nàng không chế giễu thì cũng chỉ quăng một cái nhìn thường hại cho nàng.
Mãi tới khi gặp được chủ nhân, hắn không chỉ cứu nàng mà trong ánh mắt cũng chẳng có ý gì ghét bỏ nàng cả.
Hạ Linh Đan còn tưởng trên đời chỉ có mỗi chủ nhân mới không giống lẽ thường như thế. Ai ngờ rất nhanh đã gặp được người thứ hai.
“Chào..... chào ngài.”
Hạ Linh Đang nhìn Thi Phượng Lan chào hỏi.
Thấy hai người chào hỏi xong, Giang Bắc Nhiên mới nói với Hạ Linh Đan:
“Ngồi xuống ăn tiếng đi."
"Ta... Ta ăn no rồi."
"Được rồi, vậy ngươi đứng đó cho tiêu cơm đi."
Nói xong Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Thi Phượng Lan:
"Sao tới nhanh vậy?"
"Hành lý ta chuẩn bị sẵn rồi, vừa nhận được tin của Tiểu Bắc Nhiên là tới ngay đó."
"Cũng được, ta đang tính đi mua vào bộ y phục cho Linh Đang, ngươi ngồi đây đợi đi."
"Ta cũng muốn đi!"
Thi Phượng Lan nói xong lập tức đứng lên.
"Cũng được."
Thế là Giang Bắc Nhiên dẫn Hạ Linh Đang và Thi Phượng Lan cùng xuống phố, tùy tiện tìm một cửa hàng quần áo rồi vào mua, sau đó quay tiến vào phi phủ của Thi Phương Lan.
Khác với phi toa và tường vân chỉ có người tu luyện dùng được, phi phủ lại chở được người thường. Đây cũng là lý do Giang Bắc Nhiên gọi Thi Phương Lan theo, bằng không cũng chẳng biết khi nào mới dẫn Hạ Linh Đan về Thịnh quốc được nữa.
Phi phủ vẫn an toàn như cũ, Giang Bắc Nhiên ngồi cả một chặng đường cũng không có nhiệm vụ nào được phát động.
Tuy thư thái nhưng vẫn có chút đáng tiếc.
Vì gần đây Giang Bắc Nhiên phát hiện điểm thuộc tính mới của mình đã dần phát huy tác dụng. Việc này còn sớm hơn hẳn trong dự liệu của hắn.
Hắn vốn nghĩ ít nhất cũng phải tích lũy thêm mấy năm nữa thì nó mới phát huy tác dụng. Cơ mà chỉ mới mấy chục điểm mà Giang Bắc Nhiên đã cảm nhận được biến hóa của bản thân.
Ví dụ như điểm cảm giác giúp Giang Bắc Nhiên phát hiện ra Thi Phương Lan dù nàng đã mặc Mẫn Nhiên Sáo Trang.
Cùng với khi hắn bố trí kết giới bản tâm thì linh quang thường lóe, kết giới bày ra càng thêm huyền diệu hơn.
Mà đây hẳn là tác dụng của điểm bặc trận rồi.
Vì thế khi điểm số bắt đầu phát huy tác dụng, Giang Bắc Nhiên dần có động lực đi xoát điểm hơn.
Chỉ là hiện tại hắn còn chính sự phải làm, vẫn nên từ từ rồi xoát điểm vậy.
Hạ Linh Đan ngồi trong phi phủ có phần câu nệ, nàng căn bản không dám ngồi lên ghế dài mà Thi Phương Lan mời mình, chỉ sợ bản thân ngồi lên sẽ khiến nó bị dơ.
Vì thế Hạ Linh Đan kiên định đứng ở một góc trong đại sảnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Việc này khiến Thi Phượng Lan không khỏi hiếu kỳ hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Tiểu Bắc Nhiên, ngươi chuẩn bị dẫn nàng về Quy Tâm tông sao?"
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
"Để nàng tu luyện hả?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong vốn muốn nói "tiểu hài tử không nên hỏi nhiều” thì bỗng thấy Thi Phương Lan nói vậy rất có đạo lý.
Đầu tiên, nếu Hạ Linh Đan không có tu vi, dẫn nàng theo rất bất tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận