Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 930: Hạ Linh Đang Tu Luyện (2)

‘Con mẹ nó... Không lẽ ta nhặt được nhân vật chính đi theo trường phái phế vật lưu à? !’ Ngay cả Vu Mạn Văn cũng nhịn không được mà trêu chọc Giang Bắc Nhiên:
"Ban đầu ngươi chọn nàng là vì cái gì a?”
Tất nhiên Giang Bắc Nhiên không đáp, chỉ kêu Hạ Linh Đang lại.
Nhưng không đợi Giang Bắc Nhiên mở miệng, Hạ Linh Đang đã oa một tiếng khống rống lên.
"Thật xin lỗi, chủ nhân, có phải ta đần lắm không, ô ô ô."
"Không được khóc."
Hạ Linh Đang nghe xong thì khẽ giật mình, cố nuốt nước mắt nước mũi sắp trào ra lại.
Sau đó Giang Bắc Nhiên móc một khối khăn gấm ra, đưa cho Hạ Linh Đang:
"Lau đi."
"Cám... cám ơn chủ nhân."
Trong lúc Hạ Linh Đang lau nước mắt, Giang Bắc Nhiên mới mở miệng hỏi:
"Lúc vị Lam Kỳ kia kêu ngươi cảm thụ linh khí thì ngươi cảm nhận được cái gì?"
"Ta... Ta không cảm nhận được gì cả."
"Đừng chỉ tập trung vào linh khí, nói rõ cảm thụ khi đó cho ta biết, tất cả."
"Ta... Ta cảm giác được nơi này rất mát, ta cảm thấy rất gấp, ta... Ta còn cảm thấy có chút đói."
Tất cả những gì Hạ Linh Đang cảm thụ đều chẳng có chi đặc thù, việc này khiến Giang Bắc Nhiên vô cùng đau đầu.
Trong sự lý giải của hắn, nhân vật phế vật lưu có hai loại.
Một là võ hồn thức tỉnh dưới dạng vô dụng nhất nhưng kỳ thật lại là thiên tài song võ hồn, chỉ là tận lực che giấu mà thôi.
Với trình độ tín nhiệm của Hạ Linh Đan với hắn, Giang Bắc Nhiên cảm thấy đối phương không cần giấu mình làm gì.
Mà cái số hai là nhân vật chính phế vật lưu với tư chất bình thường, thiên phú thấp kém, bị các sư huynh đệ xung quanh chế giễu xa lánh. Nhưng thật chất thiên phú dị bẩm, tư chất hơn người, nhưng vì nguyên nhân nào đó đột nhiên xuất hiện chướng ngại.
Mà Hạ Linh Đan chắc chắn là người bình thường, dĩ nhiên không phải loại từng có thiên phú dị bẩm rồi.
Dạng như vậy này bình thường rất nhanh sẽ gặp được kỳ ngộ, sau đó dùng tốc độ phát triển không tầm thường từ từ trang bức vả mặt.
'Kỳ ngộ... không lẽ ta chính là kỳ ngộ của nàng a?' 'Chẳng lẽ là muốn ta tự tay dạy nàng?' Giang Bắc Nhiên không ngừng suy nghĩ. Dù sao hiện tại hắn đã xác định Hạ Linh Đan chắc chắn không đi trên con đường thiên tài truyền thống mà đi trên một con đường khác.
'Ai... Đau đầu quá.' Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái rồi vỗ vai Hạ Linh Đan.
"Không cần gấp, từ từ luyện tập."
"Vâng..."
"Đi thôi."
Hạ Linh Đang nghe xong thì quay lại chỗ của Lam Kỳ, trong ánh mắt tràn đầy bất an.
Sở dĩ hắn kêu nàng tiếp tục đi học là vì Giang Bắc Nhiên muốn nhìn xem thử đến cùng tư chất của nàng bình thường tới mức nào. Nếu thật sự không học dược thì Giang Bắc Nhiên cao hứng vô cùng, vì hắn có thể triệt để xem Hạ Linh Đan như nhân vật chính dạng phế vật để bồi dưỡng.
Ngược lại nếu nàng chỉ là người tu luyện thiên phú bình thường thì Giang Bắc Nhiên mới đau trứng.
Dù sao bình thường mới thật sự là phế vật.
Giang Bắc Nhiên lần nữa quay lại đứng bên cạnh Vu Mạn Văn, hắn cảm thấy chuyện lần này rất khó giải quyết.
Bồi dưỡng Hạ Linh Đang không khó, làm bảo mẫu thiếp thân cho nàng mới là khó.
Nhưng Giang Bắc Nhiên không có cách nào khác, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Thời gian rất nhanh đã tới chạng vạng tối, Hạ Linh Đan vẫn không cảm nhận được linh khí không khỏi vò đầu bứt tai.
Mà Giang Bắc Nhiên thì nói với Vu Mạn Văn:
"Hôm nay tới đây thôi."
"Từ bỏ rồi?"
Vu Mạn Văn hỏi.
"Không có từ bỏ, chỉ là ngươi không nhất định phải đi trên con đường này.”
Vu Mạn Văn nghe xong gật gật đầu, đi đến tới bên cạnh nói nhỏ với Lam Kỳ vài câu.
Sau đó vị Lam Kỳ này thi lễ với Vu Mạn Văn một cái rồi rời khỏi phòng luyện công.
Giang Bắc Nhiên nhìn Hạ Linh Đan cúi đầu sắp sát tới ngực thì nói:
"Không cần sốt ruột, từ từ là tốt. Đi thôi, ta dẫn ngươi tới mấy nơi khác.”
Vu Mạn Văn ở bên cạnh nghe được liền hỏi:
"Ngươi không cùng ta về Đinh Lan thủy tạ sao?"
"Ừm, ngươi về trước đi, ta dẫn nàng đi chỗ khác dạo.”
Vu Mạn Văn lần nữa kinh ngạc về sự để bụng của Giang Bắc Nhiên với nữ hài, nàng không khỏi gật đầu:
"Vậy ta đi về trước, ta sẽ giúp ngươi đem chuyển lời cho Thi đường chủ."
"Được rồi."
Chờ Vu Mạn Văn rời đi, Giang Bắc Nhiên mới dẫn Hạ Linh Đang tới phủ đệ của mình ở Kim Dao trấn, hắn vừa đẩy cửa ra đã thấy Lý bá đang chăm chú quét rác.
Hiển nhiên Lý bá tự cũng thấy hắn, lúc này mới để chổi xuống hành lễ:
"Gặp qua đại công tử..."
"Không cần hành lễ, ngươi tiếp tục làm chuyện của ngươi đi."
"Vâng."
Lý bá nói xong thì lập tức cầm chổi quét tiếp.
Chờ Lý bá rời đi rồi, Hạ Linh Đang một phát bắt lấy tay Giang Bắc Nhiên:
"Chủ nhân, ta muốn ở lại bên người để hầu hạ, không muốn chờ trong phủ này đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận