Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 946: Chuyện Của Phương Thu Dao (1)

"Một chút việc nhỏ thôi. Tử Câm tỷ không cần lo, ta sắp về rồi."
Liễu Tử Câm nghe xong không khỏi cảm thấy có gì đó không đúng.
Từ lúc vừa vào cửa, tuy Thu Dao vẫn biểu hiện nàng rất vui nhưng Liễu Tử Câm quen thuộc Thu Dao cỡ nào. Tuy Phương Thu Dao cố gắng che giấu nhưng Liễu Tử Câm nàng vẫn nhìn ra được.
Cộng với chuyện sư huynh xưa nay sẽ không nói nhảm, điều này chứng tỏ trong nhà Thu Dao có chuyện.
Liễu Tử Câm hít sâu một hơi, đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Phương Thu Dao, nghiêm túc nói.
"Thu Dao, chuyện nhà ngươi... Kỳ thật chúng ta đều đã biết."
Phương Thu Dao nghe xong thì sửng sốt, bộ dáng tươi cười cũng dần biến mất.
"Ngươi... Sao các ngươi lại biết chuyện này?"
Thấy Phương Thu Dao dễ bị lừa như vậy, Liễu Tử Câm cũng không biết nên nói làm sao.
‘Có nên cho nàng biết là sư huynh kêu chúng ta tới không? Hẳn là được..... Dù sao sư huynh cũng nói thắng với chúng ta, còn không dặn phải giữ bí mật, cũng không cần giấu Thu Dao làm chi. Cùng lắm thì, cùng lắm thì ta đoán sai, chịu phạt là được!' "Lộc cộc..."
Vừa nghĩ tới chịu phạt, Liễu Tử Câm liền không nhịn được nuốt từng ngụm nước bọt, có chút chờ mong... Không đúng, là có chút sợ sệt sư huynh sẽ trừng phạt nàng kiểu gì.
Thầm quyết định xong, Liễu Tử Câm mở miệng nói:
"Là sư huynh nói cho chúng ta biết."
"Sư huynh! ?"
Phương Thu Dao rõ ràng có phần kinh hãi, nàng trừng thật to hai mắt:
“Sư huynh trở về rồi?"
"Ừm."
Bốn người Liễu Tử Câm cùng gật đầu.
"Sư huynh hắn... sao lại biết chuyện nhà ta?"
Lúc nói chuyện, biểu lộ của Phương Thu Dao hết sức phức tạp.
Trong mắt có hai phần thẹn thùng, ba phần nghi hoặc, bốn phần buồn rầu, mười phần tình thê ý thiết.
Nghe Phương Thu Dao hỏi thế, Ngu Quy Thủy dùng ngón tay xoắn đuôi tóc, có chút thẹn thùng nói:
"Mặc dù trước kia ta cảm thấy sư huynh có quan tâm chúng ta, nhưng vẫn không chắc chắn lắm, nhưng hôm nay từ chuyện Thu Dao tỷ, chúng ta đã xác định được sư huynh thật sự quan tâm chúng ta.”
Ba người còn lại nghe xong cũng cùng nhau gật đầu.
Mặc dù bên ngoài sư huynh nhìn như lạnh nhạt nhưng vô luận là pha nước tắm giúp các nàng hay chủ động quan tâm Phương Thu Dao thì tất cả đều nói lên hắn có quan tâm các nàng.
‘Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm của huynh ấy, sư huynh không muốn chúng ta dựa giẫm vào huynh ấy...
Ân, nhất định là như vậy!' Nghĩ đến đây, mọi người lại càng thêm kiên định với suy nghĩ này.
‘Nhất định... nhất định phải thắng Ngô chấp đường!' "Tử... Tử Câm tỷ."
Vào lúc Liễu Tử Câm đang âm thầm thề thì Phương Thu Dao đột nhiên nhào vào trong ngực nàng, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.
Liễu Tử Câm lập tức luống cuống, vội vàng an ủi:
"Sao vậy Thu Dao, đến cùng ngươi gặp phải chuyện gì?"
Phương Thu Dao ngẩng đầu nhìn Liễu Tử Câm một chút, phảng phất như vừa hạ quyết tâm gì đó:
"Tử Câm tỷ, ngươi từng nghe tới Tuân gia của Đường quốc không?"
"Tuân gia?"
Liễu Tử Câm suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:
"Chưa từng."
Ba tỷ muội Ngu gia ở bên cạnh cũng lắc đầu:
"Chúng ta cũng chưa từng nghe tới."
"Vậy các ngươi từng nghe tới Càn Thiên tông của Đường quốc chưa?"
Lần này, đám Liễu Tử Câm cùng gật đầu:
"Hiển nhiên từng nghe rồi, tông môn lợi hại nhất Đường quốc, tông chủ là một vị cường giả Huyền Tôn cảnh."
Nghe tới đây, Phương Thu Dao thở dài thật sâu:
"Tuân gia là gia tộc dưới trướng Càn Thiên tông, nhị công tử nhà bọn... muốn ép cưới ta."
"Ép cưới! ?"
Bốn người nghe xong thì cùng kinh hô.
Tuy các nàng đoán được chuyện Phương Thu Dao giấu là đại sư nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Nhìn Phương Thu Dao lần nữa nghẹn ngào, Liễu Tử Câm vội ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi:
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội, Thu Dao à, ngươi nói cho chúng ta biết rốt cục chuyện gì đã xảy ra a. Chúng ta sẽ cùng nghĩ cách với ngươi."
"Ừm..."
Phương Thu Dao hít mũi một cái, bắt đầu kể đầu đuôi sự việc.
Ước chừng sau thời gian một chén trà, rốt cục đám Liễu Tử Câm cũng biết có chuyện gì xảy ra.
Thì ra trong một lần người của Tuân gia tới Thịnh quốc muốn tìm nơi mua dược liệu, sau đó lại tìm được cửa hàng của Phương gia.
Ban đầu, Phương gia nghe tới tên tuổi của Tuân gia có phần hốt hoảng. Dù sao chỗ dựa của đối phương rất là cường đại, đây là tông môn đỉnh cấp có Huyền Tôn trấn giữ, loại tiểu gia tộc như Phương gia sao mà dám trêu chọc tới.
Người Tuân gia tới cửa, nói êm tai là muốn hợp tác nhưng thật chất là ép buộc, Phương gia nào dám nói không, chẳng phải mặc cho Tuân gia làm gì thì làm à?
Nhưng đợi đến khi thật sự tiếp xúc, Phương gia phát hiện đối phương cũng không ngang ngược như họ tưởng. Thậm chí trò chuyện còn rất thoải mái, rất nhanh chuyện hợp tác đã được định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận