Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 948: Chuyện Của Phương Thu Dao (3)

Mà với tình huống hiện tại, rõ ràng nàng không nghĩ ra.
Phương Thu Dao thở dài rồi đáp:
"Ta biết nói chuyện này cho các ngươi biết, các ngươi nhất định sẽ dốc toàn lực giúp ta, nhưng càng như vậy ta càng không dám nói cho các ngươi biết, bởi vì... bởi vì ta sợ sẽ liên lụy đến các ngươi."
"Thu Dao!"
Liễu Tử Câm quát to một tiếng:
"Ngươi nói cái gì vậy, chẳng lẽ ta sẽ sợ bị ngươi liên lụy à."
"Đúng rồi!"
Ngu Quy Chủy dùng sức gật đầu:
"Không phải chỉ là gia tộc phụ thuộc vào đại tông môn thôi à. Dựa vào gì lại dám càn rỡ như thế! Ta cũng không tin không ai quản được họ!"
"Đúng thế đúng thế!"
Ngu Quy Thủy không hùa theo, tuy Tuân gia thật sự chỉ là gia tộc phụ thuộc dưới trướng một đại tông môn nhưng vì câu Diêm Vương dễ thấy tiểu quỷ khó chơi nên loại gia tộc này rất phiền, vì động chút chúng sẽ chụp mũ người khác, ví dụ không nể mặt họ hoặc nói là không nể mặt tông môn phía sau họ.
Mà đại tông môn lại đặc biệt chú trọng mặt mũi, cho nên một khi những gia tộc cấp dưới châm ngòi thổi gió, mọi chuyện sẽ dần đi về hướng không thể vãn hồi.
Chỉ là hiện tại Thu Dao tỷ đang buồn, nàng không thể nói thẳng ra được, thế là Ngu Quy Thủy mới nói:
"Không sao, dù phía sau họ có chỗ dựa là Huyền Tôn đi nữa, chúng ta vẫn còn sư huynh a!"
Câu này vừa thốt ra, mắt bốn người còn lại đều sáng lên.
Tuy các nàng đều không biết đến cùng sư huynh có bản lĩnh lớn thế nào nhưng chỉ cần chuyện gì vào tay hắn đều sẽ được giải quyết tốt đẹp.
Nhưng Phương Thu Dao lại lắc đầu:
"Kỳ thật ta cũng từng nghĩ như vậy, nhưng sư huynh và ta không thân lại chẳng quen, trước kia ta còn... Ai, tóm lại ta sẽ không để sư huynh liên lụy vào phiền phức này."
Liễu Tử Câm nghe xong lại lắc đầu:
"Nhưng người kêu chúng ta tới tìm ngươi là sư huynh. Ta tin chắc hắn đã có cách mới kêu chúng ta đi.”
Trong nháy mắt, hai mắt vốn ảm đạm của Phương Thu Dao nay đã dấy lên hy vọng.
Hiện tại nàng thật là đã cùng đường mạt lộ, thậm chí còn nghĩ tới chuyện dù có tự vẫn cũng tuyệt đối không gả cho tên Tuân công tử kia!
Bây giờ nghe được rốt cục cũng có hy vọng, Phương Thu Dao sao mà không kích động cho được.
"Thật... Thật có thể nhờ sư huynh sao?"
Liễu Tử Câm duỗi hai tay ra ôm lấy Phương Thu Dao rồi nói:
"Ngươi trước cứ ngủ một giấc, ta trở về bẩm báo với sư huynh, đợi có kết quả lại tới tìm ngươi được không?"
"Tử Câm tỷ..."
Trong mắt Phương Thu Dao lập tức lấp lóe lệ quang.
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ mãi đứng bên cạnh ngươi."
"Ừm!"
Ba tỷ muội Ngu gia cùng gật đầu.
"Cảm ơn... Cảm ơn mọi người."
"Nhanh ngủ đi."
Liễu Tử Câm nói xong thì đứng dậy, dẫn theo ba tỷ muội Ngu gia cùng rời đi.
Phương Thu Dao nghe âm thanh cửa phòng đóng lại thì chậm rãi nằm dài lên bài. Từ khi về nhà, nàng cơ hồ chưa từng ngủ được giấc ngủ ngon nào, nàng từng nghĩ tới chuyện chạy trốn nhưng lại vô cùng phiền phức. Vì thế nàng chỉ có thể cố gắng mà chống đỡ.
'Sư huynh...' Phương Thu Dao kìm lòng không được lấy bình sứ chứa Thanh Tâm Đan từ trong ngực ra. Nhớ tới bản thân từng hãm trong tuyệt cảnh nhưng lại được sư huynh như Thần Binh từ trên trời giáng xuống cứu giúp.
"Sư huynh..."
Phương Thu Dao nắm chặt bình sứ sư huynh cho, bỗng cảm thấy vô cùng an toàn. Thân thể vốn căng thẳng cũng dần trầm tĩnh lại, thậm chí đã ấm áp hơn.
"Sư huynh..."
Phương Thu Dao lại nỉ non, chậm rãi nhắm hai mắt lại, gục xuống bàn ngủ thật say.
...
Sau khi rời khỏi Phương phủ, đám Liễu Tử Câm lấy tốc độ nhanh nhất về tới Quy Tâm tông, cũng lấy lá bùa sư huynh cho, viết chữ lên đó, gấp thành con diều rồi thả ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, Giang Bắc Nhiên đã đáp lại, hẹn gặp đám Liễu Tử Câm ở hồ hoa sen sau núi.
"Đã hỏi rồi?"
Giang Bắc Nhiên nhìn bốn người, hỏi thẳng vào vấn đề.
"Ừm."
Liễu Tử Câm gật đầu rồi nói:
"Nhưng trước khi nói, ta có một việc cần nói thẳng với sư huynh."
"Chuyện gì?"
"Ta đã nói với Thu Đao biết là ngài kêu chúng ta tới đó."
"A, không sao."
Nghe được hai chữ "Không sao", Liễu Tử Câm không khỏi thở phào nhẹ nhàng, nhưng kèm theo đó là cảm giác mất mát lớn lao.
Nhưng nàng biết chính sự quan trọng, cho nên vội vàng dọn dẹp lại cảm xúc rồi bắt đầu kể lại chuyện của Thu Dao.
Khi nàng nói đến Đại Thừa Bí Thủy, trong nháy mắt Giang Bắc Nhiên liền hiểu.
Khó trách hệ thống kêu hắn chủ động hỏi, thì ra Đại Thừa Bí Thủy hắn tìm mãi cũng chẳng thấy lại nằm trong Phương gia.
Đồng thời, Giang Bắc Nhiên cũng nhớ nhớ tới khi hắn bói về Đại Thừa Bí Thủy, quẻ bói là bốn câu thơ.
“Yểu yểu tương lai định không thể nghi ngờ, trong đá tồn ngọc có ai biết. Nhất thời lương tượng phân mổ sau, có thể thấy được trong đó bích ngọc kỳ.”
Hai câu này có nghĩa thứ hắn muốn tìm sớm đã có bên người, chỉ là hắn không phát hiện ra mà thôi. Đợi đến khi có đủ năng lực là tìm được thôi.
'Ân... ý là trước đó ta không đủ năng lực, nhưng bây giờ đã có đủ năng lực nhẹ nhàng giải quyết được Tuân gia kia rồi?' Nghĩ thế, Giang Bắc Nhiên tiếp tục nghe Liễu Tử Câm kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận