Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 951: Phúc Lợi Cho Bách Tính

Đối với lời của sư huynh, Ngô Thanh Sách hiển nhiên không dám phản bác chút nào, lập tức chắp tay nói:
"Vâng!"
Giang Bắc Nhiên lại buông tay, vỗ vỗ lên bả vai của Ngô Thanh Sách:
"Trong quá trình tấn thăng lần này ta sẽ dùng dược liệu cực mạnh cho ngươi, chuẩn bị cho tốt vào.”
Nói xong Giang Bắc Nhiên dẫn Hạ Linh Đang rời khỏi kết giới bản tâm.
'Chết...' Ngô Thanh Sách ở cùng sư huynh lâu như vậy, biết rõ xưa nay sư huynh đều không làm việc không có mục đích. Nếu sư huynh đã nói thể khả năng cao có khi hắn sẽ chết thật chứ không chơi!
Nhưng Ngô Thanh Sách nghe xong cũng chẳng chút sợ sệt, mà hưng phấn nắm chặt hai tay.
Hắn không sợ chết! Hắn chỉ sợ mình quá yếu mà thôi.
Ngô Thanh Sách vẫn luôn biết thiên phú của mình không cao, sư huynh lại không ngừng bồi dưỡng hắn, giúp hắn có được hết thảy những thứ hắn không thể có, vì vậy hắn phải càng thêm cố gắng!
Mặt khác, so với bất luận kẻ nào, hắn càng hiểu sư huynh là người muốn làm đại sự! Cho nên Ngô Thanh Sách là đại sư huynh, nhất định phải làm một tấm gương tốt, nhất định phải trở thành người mạnh nhất!
Cho nên so với chết, hắn càng sợ khiến sư huynh thất vọng hơn.
'Sư huynh, xin ngài yên tâm, trước khi có thể chân chính trở thành phụ tá đắc lực của ngài, ta tuyệt đối sẽ không chết!' Ngô Thanh Sách nhìn hình bóng sư huynh dần khuất xa, âm thầm thề trong lòng.
...
Sau khi rời khỏi kết giới bản tâm, Giang Bắc Nhiên thổi tường vân cùng Hạ Linh Đan bay tới Lương Châu.
Trên đường đi, tuy Hạ Linh Đan vẫn ngồi không yên như cũ nhưng vẫn xem như miễn cưỡng chèo chống.
Giang Bắc Nhiên nhìn Hạ Linh Đan cố nhắm mắt tập trung thì không khỏi suy nghĩ, rốt cục hắn phải bồi dưỡng nha đầu này bao lâu mới thả nàng ra ngoài tự lực cánh sinh được.
Bằng không dẫn nàng theo thật sự vướng víu quá.
‘Khả năng cao nàng sẽ đụng phải kỳ ngộ gì đó mang tới tác dụng mấu chốt. Nhưng đến cùng kỳ ngộ kia sẽ ở đâu chứ.....
Nghĩ tới đây, Giang Bắc Nhiên nhịn không được mà nhìn lên trời, giơ ngón tay cái lên.
'Ngài thật sự ngày càng biết chơi.' Bay được một lúc lâu, Giang Bắc Nhiên đã tới cảnh nội Lương Châu, so với lần trước mà nói, không ít nơi phía dưới đã tấp nập hơn, hẳn các tông môn mới được được xây dựng lên.
Tăng phúc lợi cho bách tính?
Giang Bắc Nhiên cảm thấy cao tầng Thịnh quốc vẫn chưa có giác ngộ cao như vậy, ít nhất là cho tới hiện tại.
Giang Bắc Nhiên một đường bay tới hoàng cung ở Bình Vạn thành rồi mới khống chế tường vân chậm rãi đáp xuống.
Đã trở về thì cũng nên gặp Ân Giang Hồng, nhìn hiện tại Lương Châu phát triển như thế, e rằng miếng bánh này cũng được phân khá đều đó.
"Dừng lại, đây là cấm địa Tông phủ, người không có phận sự không được vào!"
Tới trước cửa hoàng cung, hai thủ vệ cầm trường thương trong tay lập tức cản Giang Bắc Nhiên và Hạ Linh Đan lại.
'Tông phủ... Ngay cả tên cũng đổi.’ Giang Bắc Nhiên thầm mắng rồi nói với hai thủ vệ:
“Phiền hai vị thông báo cho Ân giáo chủ một tiếng, nói Giang Bắc Nhiên tới chơi."
"Giang... Bắc Nhiên?"
Hai thủ vệ nháy nháy mắt, sau đó lại đột nhiên kích động hô lên một tiếng:
"Ngài chính là Giang Bắc Nhiên?"
‘Đổi thành ngài rồi.....’ "Đúng, là ta."
"Ai nha!"
Thủ vệ lập tức thả lỏng trường thương trong tay ra, hành lễ:
"Đều tại chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin đại nhân ngài không chấp tiểu nhân, tuyệt đối đừng so đo cùng chúng ta."
Giang Bắc Nhiên cũng đoán được lý do, hắn liền đáp:
“Người không biết không có tội, cho nên ta có thể vào rồi chứ?' "Đương nhiên, đương nhiên, Ân giáo chủ đã nói, chỉ cần là ngài thì chúng ta phải cho vào ngay.”
Thủ vệ nói xong thì mở cửa ra, sau đó làm dấu tay xin mời:
“Bên này, bên này, để ta dẫn đường cho ngài."
"Đa tạ."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, dẫn Hạ Linh Đang đi theo thủ vệ vào Tông phủ.
Đi trên đường được lát gạch vàng, Giang Bắc Nhiên quan sát xung quanh, phát hiện nơi này cũng chẳng có thay đổi gì lớn, hẳn đám Ân Giang Hồng thấy nơi này đã đủ xa hoa nên không tu sửa lại.
Cùng lúc đó, Hạ Linh Đan cũng quan sát khắp nơi, đây là lần đầu tiên nàng tới những chỗ như hoàng cung này.
'Chỗ ở của hoàng thượng thật đẹp.....’ Hạ Linh Đang nhìn số kiến trúc xa hoa tới cực điểm xong quanh thì thầm cảm khái.
Đi được một hồi, ba người đã tới Di Lan cung xa hoa nhất.
“Xin ngài chờ ta một chút, để ta đi thông báo.”
Nhìn thủ vệ vội chạy vào đại điện, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm khái thủ vệ nơi này phải làm thật nhiều việc. Nếu là Thịnh quốc, thủ vệ canh cổng, dẫn đường, bẩm báo sẽ là những người khác nhau.
Giang Bắc Nhiên quay đầu nhìn Hạ Linh Đan trầm mặc không nói, cảm thấy kỳ thật nha đầu này cũng rất ngoan.
Trước giờ không hỏi loạn, cũng không làm bậy, cứ như cái bóng đi theo hắn, không đem lại chút phiền toái gì cho hắn cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận