Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 957: Dân Chủ (3)

Lúc này mạch suy nghĩ của Ân Giang Hồng cũng rất loạn, mặc dù hắn biết phía sau Giang Bắc Nhiên có đại năng nhưng trước đó hắn chỉ xem Giang Bắc Nhiên như người hợp tác. Thậm chí còn cảm thấy có thể mượn năng lực của Giang Bắc Nhiên giúp mình trở thành chủ nhân Thịnh quốc, cuối cùng quân lâm toàn bộ Huyền Long đại lục.
Nhưng không ngờ mục tiêu nhỏ của hắn còn chưa thực hiện được thì Giang Bắc Nhiên đã lật bàn.
Sự thay đổi bất thình lình này khiến hắn có chút loạn, hoàn toàn không hiểu tại sao Giang Bắc Nhiên lại đột nhiên làm như thế.
Nhưng nghe được câu hỏi của Giang Bắc Nhiên, Ân Giang Hồng chỉ điều chỉnh lại trạng thái một chút rồi đáp:
"Trước chỉnh đốn nội bộ, sau đó tiếp tục nghĩ đến chuyện phát triển."
"Tốt, chỉnh đốn nội bộ, chúng ta bắt đầu làm từ đâu."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy một tấm bản đồ Huyền Long đại lục từ trong Càn Khôn giới ra, vẽ một vòng tròn vào vị trí Thịnh quốc.
"Bây giờ chúng ta đã chiếm hết biên cảnh tây nam, muốn tiếp tục phát triển tất nhiên sẽ tới hai nước Đường và Thượng. Nhưng hai nước này có Huyền Tôn tọa trấn, Ân giáo chủ cảm thấy chúng ta có thể phát triển lên hay cuối cùng sẽ ‘sát nhập’ với họ?”
Câu này của Giang Bắc Nhiên có thể nói là tiếng lòng của Ân Giang Hồng.
Kỳ thật sau khi chiếm đoạt Lương quốc, hắn vẫn luôn quan sát phản ứng của hai nước này. Nhưng hướng đi của cả hai đều tập trung về phía Trung Nguyên. Đương nhiên cũng có thể là do hai bên không dám động thử trước, đều sợ đối phương đâm sau lưng nhau.
Nhưng chỉ vẻn vẹn ở hiện tại mà thôi, vạn nhất ngày nào đó hai nước này đột nhiên ước định cẩn thận, chia đều Thịnh quốc họ, thậm chí hai nước đột nhiên phân ra thắng bại, quay đầu thu thập Thịnh quốc cũng hoàn toàn có thể.
Đơn giản mà nói, sự tồn vong của Thịnh quốc đều không nằm trong tay họ, mỗi ngày chỉ có thể nói là kéo dài chút hơi tàn, cẩn thận từng li từng tí.
Điểm này các vị ngồi đây đều hiểu rõ.
Ân Giang Hồng tin Giang Bắc Nhiên chắc chắn không vô duyên vô cớ nói tới vấn đề này, cho nên lập tức ứng tiếng:
"Hẳn Bắc Nhiên đã có đối sách gì ư?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì mỉm cười, nhìn về phía Quý Thanh Lâm:
"Quý giáo chủ có thượng sách gì không?"
"Không có."
Quý Thanh Lâm vẫn trả lời thức thời như cũ.
Cơ mà kỳ thật hắn cũng từng nghĩ tới chuyện này vô số lần, thậm chí từng có ý sẽ tiến vào Huyền Cơ đảo để uy hiếp hai nước kia.
"Mấy vị khác thì sao? Có đối sách gì có thể nói."
Giang Bắc Nhiên nhìn xung quanh một vòng.
Tất cả đều im lặng không nói gì, thấy thế Giang Bắc Nhiên mới gật đầu:
"Nếu các vị đều không có đối sách gì, vậy ta xin phép nói một chút kiến thức thiển cận của mình ra."
"Muốn để Thịnh quốc, một quốc gia suy yếu đã lâu, tồn tại trong loạn thế, Thịnh quốc cần tìm một chỗ dựa, hơn nữa không thể tìm gần, bằng không đó sẽ là một cái chết mãn tính.”
Nói xong, Giang Bắc Nhiên chỉ vào điểm trung tâm:
“Muốn tìm chỗ dựa thì phải tìm cho đúng chỗ, chỉ cần cường giả trong lục quốc chịu che chở cho chúng ta. Trong thời gian dài chúng ta nhất định không cần lo tới vấn đề tồn vong.”
Vừa dứt lời, Quý Thanh Lâm và Ân Giang Hồng đều hiểu câu này có ý nghĩa gì, chỉ là trong lòng vẫn có phần chưa tin được.
Cùng lúc đó, Giang Bắc Nhiên lấy một khối lệnh bài từ trong Càn Khôn giới ra.
"Đây là Hiền Bài Lệnh của Thi gia Đồng quốc, không biết các vị đang ngồi đây ai biết thứ này không?”
'Đồng quốc! ?' Mọi người ngồi đây đều không khỏi giật mình, lục quốc ở Trung Nguyên có ai mà không biết. Tuy mọi người đều không quá rõ Thi gia có phân lượng gì nhưng Giang Bắc Nhiên đã nói thế, khẳng định Thi gia rất có lai lịch.
“Ý ngươi là... Thi gia có Thi Hồng Vân, Lạc Vịnh Thiên Quân tọa trấn? !"
"Ồ? Quý giáo chủ quả nhiên kiến thức rộng rãi, không sai, chính là Thi gia trong miệng ngươi."
"Ngươi thật sự là khách khanh của Thi gia sao! ?"
Quý Thanh Lâm mở to hai mắt:
"Sao có thể! ? Hẳn là ngươi che giấu tu vi, đùa giỡn với đám chúng ta đúng không?"
"Việc này không trọng yếu, quan trọng là ta có thể tìm chỗ dựa cho Thịnh quốc, chỉ bằng cái này có đủ để các ngươi cho ta một phiếu chưa?”
Một khắc khi hệ thống đưa ra nhiệm vụ, Giang Bắc Nhiên liền biết nó muốn làm gì, vì thế lập tức thuận thế đẩy thuần.
Về phần tại sao hệ thống muốn hắn làm thế, rất nhanh Giang Bắc Nhiên đã nghĩ thông suốt.
Bây giờ Thịnh quốc chiếm Lương quốc, tương đương với việc đã lộ ra nanh vuốt của mình, việc này tất nhiên sẽ khiến hai nước còn lại chú ý.
Trước kia hai tiểu quốc Thịnh Lương im lặng ‘ăn phân’ thì hai nước lớn còn có thể một mắt nhắm một mắt mở. Dù sao muốn giẫm chết hai tiểu quốc cũng không dễ, còn phải xem xem lỡ bị đâm sau lưng thì sao.
Nhưng bây giờ Thịnh quốc chiếm lấy Lương quốc, chứng tỏ Thịnh quốc đã dấy lên tâm tranh bá, nếu để yên cho Thịnh quốc, ai biết mục tiêu tiếp theo có phải là mình không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận