Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 960: Tôn Giả

Ân Giang Hồng mỉm cười nhìn Giang Bắc Nhiên một chút, cảm thấy hắn trả lời rất tốt.
Mạnh Tư Bội thì thở dài nhẹ nhõm, nếu thế thì quay về nàng cũng dễ bàn giao hơn.
Thai Anh Tung gật đầu, lại hỏi thêm vài vấn đề khác, đa phần đều vây quanh chuyện quyền lực của Giang Bắc Nhiên lớn thế nào.
Trả lời xong, Giang Bắc Nhiên nhìn mọi người một lượt rồi mới cười nói:
“Nói vậy từ đây về sau mọi người ngồi đây vẫn là người cầm quyền cao nhất tại khu vực của mình. Chỉ cần mọi người không thích thì không ai biết Thịnh quốc còn có một người đại diện.”
Nghe xong, Quý Thanh Lâm nhịn không được hỏi:
"Ý của ngươi là ngươi muốn đứng sau màn?"
"Không sai."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:
"Hôm nay ta nói với mọi người lời này là muốn ba châu Thịnh quốc có thể đoàn kết, bện chặt thành một sợi dây thừng, cùng ra sức vì một mục tiêu chung thay vì chỉ tự làm theo ý mình, lục đục tranh quyền đoạt lợi.”
Mọi người nghe xong không khỏi im lặng. Không sai a, trước khi Giang Bắc Nhiên tới, họ còn đang cãi nhau vì phân chia địa bàn, thậm chí còn thiếu chút là ra tay đánh nhau, nào có loại giác ngộ này.
Vừa nghĩ tới chuyện tranh đoạt địa bàn, Thai Anh Tung lại mở miệng:
"Như vậy đi, ta còn vấn đề cuối cùng muốn hỏi."
"Mời nói."
"Nếu vì quyết sách của ngươi mà lợi ích của Phong Châu bị tổn hại, khi đó ngươi sẽ cưỡng ép chấp hành chứ?”
Giang Bắc Nhiên lắc đầu đáp:
"Sẽ không."
Thai Anh Tung nghe xong có hơi nghi hoặc, vừa muốn mở miệng hỏi thì Giang Bắc Nhiên đã nói tiếp:
"Ta sẽ thuyết phục ngươi về sau lại chấp hành."
"Ha ha ha ha."
Ân Giang Hồng nghe xong thì cất tiếng cười to:
"Ý là kế hoạch trong tương lai của ngươi khẳng định sẽ khiến ai đó chịu thiệt đúng không?”
“Ân giáo chủ, dựa vào tình cảnh tốt đẹp hiện tại của Lư Lâm quận, ngài hẳn cũng phát hiện nó phát triển rất tốt, nhưng tất nhiên cũng khiến không ít người bất mãn."
"Được."
Ân Giang Hồng khoát khoát tay:
"Bây giờ ngươi không cần giải thích với bản tôn nhiều như vậy, nếu bản tôn đã cho ngươi lá phiếu của mình, nói rõ bản tôn đồng quan điểm với ngươi, tương lai chúng ta sẽ như thiên lôi ngươi sai đâu đánh đó.”
Nghe vậy, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Xin Ân giáo chủ yên tâm, ta cam đoan với ngài, tương lai Thịnh quốc chắc chắn sẽ như ngài mong muốn."
"Ta đang đợi đến ngày đó đây."
Chờ hai vị này nói xong, Thai Anh Tung đột nhiên nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Có rượu không?"
Giang Bắc Nhiên nghe xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó cười rồi lấy một vò rượu ra:
"Có, rượu ngon nhất!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên vừa mở vò rượu ra, ánh mắt mọi người đều tràn đầy vẻ si mê.
Giang Bắc Nhiên bày ra bảy cái chén, hắn nâng... . vài vò rượu lên rồi rót ra từng chén.
Thai Anh Tung là người đầu tiên cầm lấy chén rượu, dẫn đầu bưng bát lên rồi nói với Giang Bắc Nhiên:
"Lần thứ nhất ta cùng Bắc Nhiên ngươi nghiên cứu thảo luận Phong Châu, ký ức đêm hôm đó cho đến nay vẫn còn như mới, vẫn luôn một mực tin tưởng ngươi là một người lãnh đạo ưu tú. Dựa vào lời nói và biểu hiện của các vị tông chủ giáo chủ, chắc chắn ngươi còn rất nhiều chỗ lợi hại khác mà ta không biết. Ta hy vọng một lá phiếu này của ta sẽ khiến vào hội nghị lần sau ta sẽ không như người ngoài cuộc. Tới, ta kính ngươi."
"Nhất định."
Giang Bắc Nhiên mỉm cười bưng chén lên cụng một cái với Thai Anh Tung.
"Ừng ực... Ừng ực... Ha..."
Vào lúc Giang Bắc Nhiên cạn chén, Quý Thanh Lâm cũng cầm một bát rượu lên, nói với Giang Bắc Nhiên:
"Hết thảy tín nhiệm của ta với ngươi đều vì sư phụ, nhưng sau này ta sẽ tiếp tục dùng hai mắt của mình để nhìn nhận ngươi. Nếu ta phát hiện ngươi không giống những gì sư phụ nói, bất cứ lúc nào ta cũng có thể dứt áo ra đi.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong chỉ cảm thấy đây là sự quật cường sau cùng của Quý Thanh Lâm, cho nên hắn cũng không có vả mặt người ta làm gì, chỉ mỉm cười rồi nói:
"Được rồi, vậy xin Quý giáo chủ mở to hai mắt mà nhìn cho rõ."
"Thống khoái! Chén này ta kính ngươi!"
Quý Thanh Lâm nói xong thì giơ bát rượu trong tay lên uống sạch, sau đó đặt lên lên bàn.
Chờ Quý Thanh Lâm mời rượu xong, mấy người khác cũng nhao nhao cầm ly rượu mà Giang Bắc Nhiên vừa đổ đầy lên.
Giang Bắc Nhiên thấy thế lại đổ cho mình một chén rượu khác, bưng lên kính những người khác:
"Nhận được sự cất nhắc của các vị tiền bối, như vậy kể từ hôm nay, hy vọng các vị đang ngồi ở đây đều có thể đồng tâm hiệp lực, cùng xây dựng Thịnh quốc trở thành dáng vẻ lý tưởng nhất. Chén rượu này ta xin kính các vị tiền bối.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì hơi ngửa đầu lên, cạn sạch rượu trong chén.
"Tốt, đồng tâm hiệp lực!"
Hoắc Hồng Phi là người đầu tiên hô lên khẩu hiệu của Giang Bắc Nhiên, sau đó cũng uống sạch rượu trong bát.
Mặc kệ giờ phút này trong lòng những người khác nghĩ gì thì cũng cùng hô.
"Đồng tâm hiệp lực!"
Giang Bắc Nhiên uống rượu xong, xem như triệt để ngồi vững cái ghế người đại diện đứng đầu Thịnh quốc này.
Chân chính nắm hết quyền hành!
Quý Thanh Lâm cũng hoàn toàn thừa nhận vị trí người đại diện này của Giang Bắc Nhiên, đầu óc vốn rối bời cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Hắn lần nữa ngồi xuống, nhìn lệnh bài Thi gia mà Giang Bắc Nhiên đặt trên bàn:
“Vậy bây giờ chúng ta nên gọi ngươi là gì, minh chủ ư?”
Giang Bắc Nhiên quả quyết lắc đầu:
"Tự nhiên không thể, ba châu vốn là một nhà, sao lại gọi là minh chủ chứ?"
"Việc kia dạy ngươi cái gì?"
Tuy Giang Bắc Nhiên cảm thấy gọi như vậy cũng không có vấn đề gì nhưng chuyện đổi xưng hô với một vị lãnh tụ mà nói vẫn tương đối quan trọng. Đây là chỗ uy nghiêm, quá tùy ý sẽ mất đi uy tín.
Nhưng Giang Bắc Nhiên không tính lần nữa ngồi lên hoàng vị. Dù sao hắn vẫn thích đứng sau màn hơn, mà hiện tại hoàng thất Thịnh quốc cũng không còn dáng vẻ như trước.
"Vậy gọi ta là... Tôn Giả đi."
"Tôn Giả... Được, chỉ cần ngươi cảm thấy ngươi gánh nổi xưng hô này là được."
Nói xong, Quý Thanh Lâm tiếp tục hỏi:
"Tôn Giả, có thể nói cho chúng ta biết khối lệnh bài kia có bao nhiêu phân lượng không."
Giang Bắc Nhiên cầm lấy Hiền Bài Lệnh, mỉm cười hồi đáp:
"Các vị chỉ cần biết nó đủ để bảo đảm Thịnh quốc chúng ta không lo là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận