Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 963: Ngốc Nữu

Hạ Linh Đang có chút do dự nhưng vẫn đáp:
"Chủ nhân đặc biệt tốt, là người đặc biệt tốt."
Mạnh Tư Bội nghe xong thì cười, không biết tại sao khi nghe nữ hài khen chủ nhân của nàng ta, nàng đặc biệt cao hứng.
"Có thể nói cho ta biết một chút, các ngươi làm sao quen biết nhau không?"
"Ừm..."
Nhìn bộ dáng chần chừ của Hạ Linh Đang, Mạnh Tư Bội tới gần, chống tay lên cằm:
"Nơi này chỉ có ta và ngươi thôi, ta cam đoan không nói ra ngoài."
"Cái kia... Vậy được rồi."
Hạ Linh Đan gật đầu, bắt đầu kể về chuyện thôn trang của nàng gặp ôn dịch.
Trong phòng nghị sự, sau khi tất cả mọi người rời đi, Hoắc Hồng Phi quỳ một gối xuống trước mặt Giang Bắc Nhiên, hành lễ nói:
"Chủ thượng, không biết ngài có gì phân phó?"
"Đứng lên đi, không cần quỳ."
“Vâng!”
Hoắc Hồng Phi đáp một tiếng rồi đứng lên.
"Chuyện ở Lương Châu ngươi xử lý tới đâu rồi?"
"Hồi chủ thượng, trừ những thế lực còn ngoan cố ra thì đa phần Lương Châu đều đã đầu nhập vào Thịnh quốc."
"Thế lực ngoan cố? Ý ngươi là thế lực ngươi chưa xử lý được?"
"Vâng! Thuộc hạ vô năng, những thế lực ngoan cố kia buông tuồng đã quen, xem như bỏ mình cũng không chịu bị người quản chế, cho nên..."
"Không sao."
Giang Bắc Nhiên khoát khoát tay:
"Xử lý người như vậy cũng khá là phiền phức, chậm chút nhưng xử lý sạch là được."
“Vâng!"
"Cho nên hiện trong Lương Châu không còn chuyện gì ngươi chưa xử lý được đúng không?"
"Đúng vậy, thuộc hạ có thể thuyết phục đa phần các thế lực đầu nhập vào Thịnh quốc."
"Vậy là tốt rồi, giúp ta làm một chuyện."
"Xin chủ thượng phân phó!"
"Ta đang tìm một vật gọi là cổ hoàng, có người từng thấy nó ở chợ đen Tăng quốc, ta cần ngươi giúp ta đi tới đó một chuyến, tìm manh mối có liên quan tới cổ hoàng cho ta.”
Từ khi Lâm Thi Uẩn chậm chạp không tìm được thêm tin tức về cổ hoàng, Giang Bắc Nhiên không tính làm Lã Vọng câu cá nữa, nhưng mấy tiểu đệ của hắn vẫn chưa đủ năng lực để tới Tăng quốc điều tra.
Mà người duy nhất có năng lực ở Tăng quốc mà hắn biết chính là Cư Tử Dân.
Chỉ là Cư Tử Dân không có thiên phú trên phương diện điều tra, vì thế cho tới nay vẫn chưa có tin gì về cổ hoàng.
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên có chút đau hết cả trứng.
Tăng quốc là quốc gia đứng đầu bảng trong lục quốc ở Trung Nguyên, có thể nói mạnh tới mức không còn gì để nói, chợ đen nơi đó khẳng định ngư long càng thêm hỗn tạp.
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ Giang Bắc Nhiên cũng biết bản thân vừa tới là hệ thống sẽ phát động, căn bản sẽ không để hắn an tâm điều tra.
Bây giờ thấy Hoắc Hồng Phi đã thành Huyền Tông, tuy cảnh giới này ở lục quốc cũng không xem là gì nhưng tối thiểu cũng có năng lực tự vệ nhất định.
Mà Hoắc Hồng Phi lại là người có năng lực tự vệ cực mạnh, để người thế này tới trợ giúp Cư Tử Dân thì xác suất tìm được cổ hoàng khẳng định sẽ cao hơn.
"Vâng! Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Tuy Hoắc Hồng Phi chưa từng nghe tới cổ hoàng, cũng chưa từng tới Tăng quốc nhưng hắn biết mạng mình hiện tại là của chủ thượng, vì chủ thượng, dù gian nan hiểm trở cỡ nào hắn cũng chẳng nhíu mày.
"Ừm, vậy mau lên đường đi, nếu gặp phải chuyện gì phiền toái ngươi có thể dùng con điều thông báo cho ta.”
“Vâng!”
Hoắc Hồng Phi chắp tay một cái với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên gật nói ra:
"Ừm, hiện tại ngươi có thể về rồi."
Nhưng Hoắc Hồng Phi nghe xong cũng không quay người rời đi, chỉ duy trì tư thế xoay người, chắp tay nói:
"Chủ thượng, thuộc hạ còn một yêu cầu quá đáng."
"Nói."
"Được ngài tương trợ, rốt cuộc người Đàm gia ta cũng có thể quang minh chính đại đoàn tựu. Thuộc hạ hy vọng ngài có thể tới nhà ăn bữa cơm rau dưa, trò chuyện tỏ tâm ý, xem như cảm tạ."
Lựa chọn một: Cự tuyệt mời. Ban thưởng: Tử Tiêu Thánh Điển , Địa cấp hạ phẩm.
Lựa chọn hai: Vui vẻ tiếp nhận.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
'Hả?' Trong nháy mắt nhìn thấy lựa chọn, Giang Bắc Nhiên liền biết bữa cơm này không đơn giản, dù sao khẳng định cũng sẽ có chuyện.
Vì thế hắn chọn cái số hai rồi gật đầu nói:
“Nếu Hồng Phi đã nhiệt tình mời, ta há có lý do cự tuyệt."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm nhìn rõ.
"Đa tạ chủ thượng nể mặt, vậy bây giờ chúng ta đi thôi, vừa vặn có thể ăn bữa trưa."
"Được, mời đi trước dẫn đường."
Nói chuyện xong, hai người đẩy cửa rời khỏi phòng họp thì thấy Mạnh Tư Bội đang lau nước mắt ở đối diện.
'Ngốc nữu này... Lại bị gì nữa?'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận