Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 967: Thiên Tài Toàn Năng (3)

Hoắc Văn Khang bái Giang Bắc Nhiên một cái thật sâu, sau đó mới nhận lấy Thượng Thanh Phù Chú từ trong tay Giang Bắc Nhiên rồi cẩn thận nhét nó vào trong ngực.
"Niệm tụ, ý ngưng, phù dẫn, chú lên, ấn quyết, bây giờ ngũ trọng cảnh giới của ngươi hẳn đã đạt đến đại viên mãn. Dựa vào đó, thứ ngươi cần học chính là dẫn lôi chi thuật. ".
"Dẫn lôi? ".
Hoắc Văn Khang không khỏi nghi hoặc, có chút không rõ dân lôi chi thuật trong miệng ân công là gì.
Nhìn Hoắc Văn Khang ngơ ngác hỏi, Giang Bắc Nhiên giải thích:
“Lôi này không phải lôi bình thường. Trong có thể có năm cấp tiên thiên, phân biệt lần lượt là thận thủy, can mộc, tâm hỏa, tỳ thổ, phế kim. Sau khi đạt tới đại viên mãn, có thể dẫn lôi nhờ, cộng với can mộc chất biến sẽ giúp tăng cao uy lực phù chú.”
Hoắc Văn Khang nghe xong như có điều suy nghĩ, gật gật đầu nói:
"Với những gì ân công dạy lần này, nếu tâm hỏa cùng thận thủy có thể dẫn lôi, can mộc cũng có thể dẫn phong, tăng cường phù chú chi lực liên quan tới mưa gió."
‘Con mẹ nó! ?' Nghe Hoắc Văn Khang nghe một suy ra ba, Giang Bắc Nhiên có chút ngơ ngác.
Muốn đưa ra kết luận này phải kết hợp với lý luận về Ngũ Hành. Nói cách khác, nếu Hoắc Văn Khang không có học thức uyên thâm về Ngũ Hành thì tuyệt đối không thể đưa ra loại kết luận này.
'Tiểu tử này... sẽ không phải người toàn tài chứ?' Kinh ngạc qua đi, Giang Bắc Nhiên ổn định lại tâm thần một chút rồi nhìn Hoắc Văn Khang bằng ánh mắt kinh ngạc.
"Ồ? Ngươi còn biết Ngũ Hành, hiểu về trận pháp nữa? ".
Hoắc Văn Khang lập tức ôm quyền:
"Phụ thân có mời Trận Pháp sư dạy cho ta chút cơ sở, không dám nói hiểu hết."
"Không cần khiêm tốn, kết luận ngươi vừa nói phải dựa vào Ngũ Hành mới đưa ra được. Để ta đoán, ngươi một lần là suy ra được niệm tụ, ý ngưng, phù dẫn, chú ngữ, ấn quyết có liên kết thế nào với Ngũ Hành đúng không?"
"Vâng, đúng như những gì ân công nói."
"Ha ha ha."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười to một trận, hắn nhìn về phía Hoắc Hồng Phi:
"Lệnh lang thật sự thông minh tuyệt đỉnh, xem ra Hoắc gia sẽ ngày càng thịnh vương a.”
Hoắc Hồng Phi nghe xong thì vội chắp tay:
"Khuyển tử có tài đức gì đánh để chủ thượng khích lệ như vậy chứ."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Trước giờ ta không tuỳ tiện khen người, lệnh lang thật sự thông minh hơn người, thậm chí có thể nói là người thông tuệ nhất trong những người ta từng gặp. Hiếm có, hiếm có a, ngươi phải bồi dưỡng cho tốt đó.”
Nghe chủ thượng khen nhi tử mình đến thế, trong nháy mắt Hoắc Hồng Phi liền hiểu ý.
Hắn đẩy Hoắc Văn Khang về phía Giang Bắc Nhiên rồi chắp tay nói:
"Nếu chủ thượng không chê thì để khuyển tử bái ngài làm sư phụ được chứ?”
Hoắc Văn Khang nghe xong, thừa cơ quỳ hành lễ với Giang Bắc Nhiên:
"Cầu ân công thu ta làm đồ đệ. ".
Lựa chọn một: Nhận Hoắc Văn Khang Làm đồ đệ.
Ban thưởng: Thương Long Bí Quyển , Địa cấp trung phẩm.
Lựa chọn hai:
"Từ trước tới giờ ta không thu đồ đệ."
Ban thưởng: Cộng một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
'Khá lắm... Quả nhiên xem lọt hố làm sư phụ của nhân vật chính a.' Giang Bắc Nhiên vốn nghĩ, tuy Hoắc Hồng Phi có mệnh cách "người ở rể" nhưng con của hắn thì chưa chắc.
Loại tình huống này cũng rất thường xảy ra, cha bật hack, chấn kinh toàn bộ địa lục lại gặp phải đại sự nào đó tiêu thanh diệt tích. Lúc này nhi tử bước lên con đường tu luyện, trong lúc tình cờ nhi tử gặp nguy được phụ thân ẩn thế ra tay cứu giúp, sau đó lặng yên rời đi.
Sau khi nhận ra điểm này, Giang Bắc Nhiên bắt đầu bổ não kịch bản về đôi phụ tử này.
Nếu hắn không ra tay, khả năng cao Hoắc Văn Khang sẽ không cách nào nhận tổ quy tông nhưng vẫn nhân cơ hội nào đó bước con đường tu hành.
Bằng vào thông minh tài trí của hắn, khẳng định chẳng mấy chốc sẽ đi trở thành tai to mặt lớn ở Thịnh quốc. Sau đó tình cờ gặp phải Hoắc Chí Thượng, cuối cùng nhận tổ quy tông, biết được phụ thân mình cực khổ cỡ nào.
Vì giúp phụ thân báo thù, Hoắc Văn Khang sẽ cố gắng tu luyện, cuối cùng đăng đỉnh Thịnh quốc, cùng phụ thân báo thù lật đổ Lương quốc, hoàn thành báo thù...
'Hít... không đúng.' Giang Bắc Nhiên lại cảm thấy không đơn giản như thế.
Tuy Thịnh quốc nhỏ nhưng hắn đã gặp phải ba nhân vật chính. Nhân vật chính nào cũng sẽ đăng đỉnh, vậy chẳng phải sẽ tranh giành nhau à?
Việc này khiến Giang Bắc Nhiên không khỏi nhìn lên trời thầm than.
‘Ngài là cố tình đúng không! ? ' Diệp Phàm, Lệ Phục Thành, Hoắc Văn Khang.
Bất kỳ một người nào trong ba người này đều là dạng kịch bản phế vật lưu điển hình.
Một là thiên tài bị từ hôn, một là người bị phụ thân chán ghét ngay từ nhỏ, bị người trong giáo chê cười, một là mẫu thân chết thảm, gia tộc gặp nạn, lưu vong nước khác không biết thân thế của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận