Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 983: Thông Thương

"Nhưng lão phu nhưng không cách nào hoàn toàn đại biểu cho lập trường Đường quốc. Nếu ngươi muốn hai nước hợp tác, chỉ sợ lão phu không làm chủ được."
Nói xong Diêm Quang Khánh có hơi xúc động.
Hắn nhớ tới lần trước lúc gặp Giang Bắc từng nói nếu đối phương có thể khiến hắn cảm thấy thú vị, hắn có thể bảo hộ Thịnh quốc.
Nhưng lần này thì hay rồi, hắn ngày càng cảm thấy hứng thú về đối phương, chỉ là đối phương đã không cần người đại ca này nữa rồi.
Vì người ta đã tìm ra được vị đại ca lợi hại hơn rồi.
'Thế đạo này thay đổi thật nhanh a...'.
"Không sao."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
“Diêm tông chủ đạt thành hợp tác với Thịnh quốc chúng ta đã là chuyện vạn hạnh, như vậy đã đủ rồi!"
"Ha ha ha ha, tên tiểu tử này biết cách nói chuyện đấy. Được rồi, trước tiên nói ta nghe một chút xem, ngươi muốn hợp tác thế nào với lão phu."
"Diêm tông chủ cũng biết, Thịnh quốc ta chỉ là một vùng đất nhỏ ngoài biên cảnh, chỉ muốn tự vệ thôi. Nhưng mà hành động chiếm đoạt Lương quốc lần này đã khiến mọi người hiểu lầm về Thịnh quốc ta. Sau việc này, có thể nói cả ngày vãn bối thấp thỏm lo âu, trong lòng run sợ, cho nên mới chủ động tới đây lấy lòng ngài, biểu đạt Thịnh quốc ta tuyệt không có chí tiến thủ."
Diêm Quang Khánh nghe xong thì cười ha ha.
"Được rồi được rồi, nể tình viên Linh Thần Trấn Tâm Hoàn này, ngươi nói lấy lòng thì chính là lấy lòng, nhưng ý ngươi là muốn hợp tác về phương diện này?”
"Nếu có thể... Ta muốn Thịnh quốc và Càn Thiên tông thông thương với nhau."
"Thông thương?"
Trong lúc nhất thời Diêm Quang Khánh có chút buồn bực, nhưng rất nhanh đã nhíu mày, cũng vỗ tay theo tiết tấu.
"Đùng..... Đùng..... Đùng!"
"Thú vị, thú vị a."
Sau một phen cảm khái, Diêm Quang Khánh gật đầu nói:
"Mặc dù trước đó lão phu đã cảm thấy với cái đầu này của ngươi sẽ kiếm lời được rất nhanh nhưng xem ra bây giờ lão phu đã coi thường ngươi rồi."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chắp tay nói:
"Không biết Diêm tông chủ nói vậy là sao?"
"Đừng có giả bộ hồ đồ trước mặt lão phu? Vậy thì tốt rồi, nói cho lão phu nghe suy nghĩ của ngươi nào.”
"Ta tưởng ngươi tới gặp lão phu là để trao đổi chuyện Lương quốc mà thôi, không ngờ lại là chuyện của Đương quốc mà lão phu không thể làm chủ, vậy cứ lùi lại làm việc khác đi, có thể kết minh với Càn Thiên tông của lão phu là được, nhưng một nước làm sao kết minh với một tông. Vậy chẳng phải Càn Thiên tông của ta và Thịnh quốc các ngươi sẽ mặc chung cái quần à. Cho nên ngươi quyết định thay đổi, bàn về chuyện thông thương với Càn Thiên tông, đúng không?”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì tỏ ra vô cùng kinh ngạc, hắn thán phục nói:
"Diêm tông chủ thật sự tài cao học rộng, vãn bối làm gì cũng không qua được mắt ngài.”
"Được được được, không cần ngươi giả bộ vuốt mông ngựa đâu, người như vậy bên người lão phu có đủ rồi, không cần ngươi.”
"Vậy không biết chủ ý của Diêm tông chủ thế nào?"
"Thông thương thì không cần, phiền phức, trước ngươi nói về điều kiện đi, nếu đả động được lão phu, lão phu cũng không phải không thể đi một chuyến làm thuyết khách cho ngươi.”
Đối với Đường quốc, đương nhiên Giang Bắc Nhiên cũng không phải hoàn toàn không biết gì, chỉ là những tin tức hắn có được không dùng được vào lúc này thôi.
Đường quốc khác với hai tiểu quốc Thịnh Lương cằn cỗi không ai để ý ở biên cảnh, Đường quốc có thể nói là vô cùng thịnh vượng.
Tuy vị trí địa lý của đương quốc không đặc thù như lục quốc ở Trung Nguyên, không ngoạm được miếng thịt lớn nhưng vẫn uống được một ngụm canh.
Mà một ngụm canh này ngon tới mức có thể khiến vô số người tu luyện tranh đoạt.
Số quốc gia và tông môn liên quan trong đó phức tạp vô cùng, tuyệt đối không phải chuyện mà chỉ phái hai tiểu đệ đi điều tra là rõ được.
Lấy ví dụ, nếu Kỳ quốc trong lục quốc bị tấn công, lục quốc sẽ đoàn kết, thề sống chết chống cự. Nếu Kỳ quốc bị xâm phạm, họ không chỉ phải đối mặt với sự xâm phạm biên giới mà còn phải để mắt tới sự tấn công của năm nước khác, đến lúc đó tất nhiên là phải lùi về rồi.
Mà dưới tình huống hòa bình, lục quốc sẽ đề phòng lẫn nhau, vì mọi người cùng uống chung một ngụm canh mà.
Có thể nói đây là một thế cân bằng vô cùng vi diệu.
Tóm lại khi lục quốc chưa triệt để phân ra thắng bại, Đường quốc vẫn sinh tồn được, nhưng nếu một ngày nào đó lục quốc có thể thống nhất, việc thống nhất Huyền Long đại lục chỉ là chuyện trong vài phút thôi.
Chỉ là dựa vào tình huống trước mắt, hẳn sự cân bằng vi diệu này sẽ được cân bằng lâu dài.
Còn về phần vì sao Đường quốc và Thượng quốc liên thủ sẽ cản được loại cường quốc đỉnh cấp như Kỳ quốc thì nhờ vào số lượng đông đảo của Huyền Tôn hai nước. Có thể họ đã có cường giả đột phá tới Huyền Thánh nhưng điệu thấp không công bố, âm thầm tích góp lực lượng để đến ngày nào đó có thể ‘uống rượu ăn thịt’ cùng lục quốc.
Bất quá các tông môn ở Đường quốc cũng từng có ý định như Thịnh quốc.
Chỉ có khi đứng trước nguy cơ họ mới đứng cùng một trận doanh, ngược lại bình thường vẫn đề phòng đối phương đoạt địa bàn của mình như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận