Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 984: Hợp Tác

Tỷ như tòa Bàn Lăng phong này của Diêm Quang Khánh, không biết nó bị bao nhiêu ‘con sói’ nhìn chằm chằm nữa.
Dù sao trong Huyền Long đại lục, từ nhỏ tới lớn, từ tông môn tới quốc gia, từ nước yếu tới nước mạnh, ai cũng muốn kéo chân sau của những người khác nhưng vẫn phải giữ được sự cân bằng vi diệu.
Đây cũng xem như một môn nghệ thuật.
Trong tình huống quan trọng này, câu nói ‘nguyện ý làm thuyết khách’ của Diêm Quang Khánh khá nặng.
Nếu Thịnh quốc có thể kết minh với Đường quốc, trong ngắn hạn ít nhất cũng không cần lo cho an nguy của quốc gia.
Nghĩ tới đây, Giang Bắc Nhiên lần nữa cầm lấy khối hiền bài ra:
"Vừa rồi vãn bối đã nói, có khối lệnh bài này, vãn bối có thể dùng danh nghĩa của Thi gia tuỳ cơ ứng biến. Cho nên, nếu Diêm tông chủ có nhu cầu gì ở Đồng quốc, vãn bối sẽ cố tận sức mọn."
"Ừm..."
Nghe xong điều kiện này, Diêm Quang Khánh trầm giọng suy tư.
Điều kiện này của Giang Bắc Nhiên có phân lượng không? Đương nhiên rất có phân lượng.
Ít nhất trong số những người quen của Diêm Quang Khánh, không có bất kỳ ai có thể đảm nhiệm khách khanh trong lục quốc, đây cũng là lý do Diêm Quang Khánh phải lau mắt nhìn lại Giang Bắc Nhiên.
Bởi vì hắn quá biết khách khanh của gia tộc có Huyền Thánh sẽ có thân phận gì.
Dưới tình huống được khách khanh của gia tộc Huyền Thánh trợ giúp, hắn thậm chí còn cảm thấy có lẽ Đường quốc vẫn có cơ hội ăn được một miếng thịt mà vốn chỉ có lục quốc mới được chia.
Với việc này, sao hắn có thể không động tâm được.
Suy nghĩ hồi lâu, Diêm Quang Khánh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Giang Bắc Nhiên:
"Nói cụ thể hơn đi, ngươi có thể tuỳ cơ ứng biến thế nào để giúp Đường quốc?"
"Rất đơn giản."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhìn về phía hộp gấm chưa Linh Thần Trấn Tâm Hoàn:
"Linh dược như vậy chỉ có lục quốc mới có, hơn nữa còn được các đại tông môn và gia tộc xem như trân bảo mà cất giữ, giấu trong bảo khố của mình."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên lần nữa thu tầm mắt lại, nhìn về phía Diêm Quang Khánh:
"Nếu Diêm tông chủ cần những thứ như vậy, vãn bối có thể cố gắng hết sức để dắt mối cho Đường quốc, giúp đường quốc không cần chịu quá nhiều thiệt thòi mà vẫn mua được thứ các vị muốn.”
Giang Bắc Nhiên nói như vậy chẳng khác nào nói trúng tim đen Diêm Quang Khánh.
Cho tới bây giờ, lục quốc đều là sự tồn tại cao cao tại thượng, vì đủ loại hạn chế nên họ không cách nào diệt Đường quốc được, nhưng việc này cũng không đại biểu cho việc họ sẽ không để mắt tới tông môn Đường quốc.
Cộng với việc họ cũng không muốn cho loại lòng lang dạ thú như Đường quốc bảo vật của Trung Nguyên, cho nên Đường quốc muốn “uống một ngụm canh” của Trung Nguyên cũng khó khăn vô cùng, thậm chí còn bị làm khó dễ các kiểu.
Nếu Giang Bắc Nhiên có thể làm cầu nối cho họ, Diêm Quang Khánh sẽ hoàn thành được tâm nguyện, ăn được miếng thịt mà mình muốn.
"Bắc Nhiên a, không thể không nói, những gì ngươi nói thật sự khiến lão phu vô cùng động tâm a."
Giang Bắc Nhiên nghe xong cười nói:
"Vậy không biết vãn bối nên làm thế nào mới có thể khiến Diêm tông chủ động tâm?”
Diêm Quang Khánh nghe xong thì suy tư một lát, cuối cùng gõ vào thành ghế nói:
"Lão phu không làm khó ngươi, chỉ cần ngươi có thế khiến Đồng quốc hoặc Thi gia hợp tác với Càn Thiên tông chúng ta, lão phu không chỉ làm thuyết khách cho các ngươi mà sau này sẽ xem như khách quý của Càn Thiên tông. Về sau chuyện cả ngươi sẽ là chuyện của lão phu, thế nào?"
"Một lời đã định."
Chuyện thúc đẩy Thi gia hợp tác với Càn Thiên tông không khó với Giang Bắc Nhiên.
Bởi vì Thi gia có nhu cầu với hắn, mà có nhu cầu thì đại biểu cho có giá trị, mà giá trị lại còn khá cao nữa.
Không nói những cái khác, chỉ mỗi vị Trận Pháp sư cửu phẩm Tư Đồ Chí kia thì nhìn khắp Thi gia trừ hắn ra còn ai có thể tiếp đãi?
Cho nên dưới tình huống hắn có giá trị như vậy, việc thúc đẩy hợp tới với Càn Thiên tông không tính là khó.
Thấy Giang Bắc Nhiên trả lời quả quyết như vậy, Diêm Quang Khánh lập tức đánh giá cao hắn hơn, cũng triệt để tin tưởng vị trí khách khanh kia Giang Bắc Nhiên có đủ bản lĩnh ngồi lên.
"Thống khoái!"
Diêm Quang Khánh bỗng vỗ thành ghế, đứng lên nói:
"Vậy quyết định thế đi, lão phu ở đây chờ tin tốt của ngươi."
"Vậy xin Diêm tông chủ đợi tin lành."
Nói xong, Giang Bắc Nhiên như nhớ tới gì đó, chắp tay nói với Diêm Quang Khánh:
"A đúng rồi, vãn bối còn một việc nhỏ muốn xin Diêm tông chủ giúp một chút."
Lúc này, tâm tình Diêm Quang Khánh thật tốt, trực tiếp vung tay nói:
"Cứ việc nói."
"Trước khi nói, vãn bối muốn hỏi trước một vấn đề, Tuân gia dưới trướng của ngài đúng không?"
"Không sai, làm sao, ngươi có khúc mắc gì với họ à?"
"Không không không."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Chỉ là vãn bối có một vị sư muội, họ Phương, tên Thu Dao. Đứa nhỏ này cực kỳ chuyên tâm vào việc tu luyện, vô tâm với chuyện nam nữ, chỉ là Nhị công tử Tuân gia lại si tình nàng ấy, năm lần bảy lượt..."
"Được rồi."
Nghe tới đây, Diêm Quang Khánh nhẹ gật đầu:
"Ý của ngươi lão phu đã hiểu, yên tâm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận