Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 985: Hỏi Thăm Về Giang Bắc Nhiên

Mặc dù Tuân gia chỉ là gia tộc chạy việc phụ thuộc tông môn, nhưng dù nhỏ đi nữa cũng là chó của Càn Thiên tông.
Vì cái gọi là đánh chó phải dòm mặt chủ nên Giang Bắc Nhiên chỉ có thể uyển chuyển biểu thị Càn Thiên tông cần quản lại con chó nhà mình, cẩn thận ‘đánh dọa’ một chút là được.
Thấy Diêm Quang Khánh đã hiểu ý mình, Giang Bắc Nhiên mới dừng lại, Diêm Quang Khánh chắp tay nói.
"Vậy phiền Diêm tông chủ rồi."
"Chỉ là chút việc nhỏ mà thôi, cũng chẳng phiền phức gì, vậy còn chuyện gì khác không Bắc Nhiên?"
"Không có, đa tạ Diêm tông chủ đã chiếu cố vãn bối như vậy, vãn bối vô cùng cảm kích."
"Khách khí khách khí a, vậy hiện tại lão phu sẽ sắp xếp người giúp ngươi đi tìm Kinh Thiên Diễm."
Nói xong., Diêm Quang Khánh vỗ tay hai cái.
"Đùng!"
"Đùng!"
Sau hai tiếng, một thiếu niên đi tới, hành lễ với Diêm Quang Khánh:
"Tông chủ."
"Dẫn vị khách quý này tới Lạc An đường nghỉ ngơi đi, chiêu đãi cho tốt vào."
“Vâng!”
Sau tiếng dáp, thiếu niên đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, dùng tay làm dấu mời:
"Khách quý, mời tới bên này."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, chắp tay với Diêm Quang Khánh:
"Đa tạ Diêm tông chủ đã khoản đãi."
"Ừm, ngươi đi nghỉ trước một lát đi, chẳng mấy chốc người lão phu an bài sẽ tới tìm ngươi."
"Được rồi, vậy vãn bối xin phép cáo từ trước."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi cùng thiếu niên ra ngoài.
Lúc Lệ Phục Thành thấy Vương đại ca chậm rãi đi ra thì bên tai đột nhiên vang lên tiếng truyền âm nhập mật của đối phương.
"Đợi lát nữa sư phụ ngươi hỏi gì thì ngươi đáp đó đi, không cần giấu giếm thay ta làm gì đâu."
Lệ Phục Thành nghe xong ngẩn người, vừa tính hỏi chút gì đó thì thấy sư huynh đã rời khỏi phòng chính.
"Phục Thành a."
Nghe được sư phụ gọi tên mình, Lệ Phục Thành vội hành lễ với sư phụ:
"Vâng, sư phụ."
"Ngươi hiểu... . bao nhiêu về vị đại ca này?"
Trước hôm nay, tuy Diêm Quang Khánh cảm thấy tiểu oa nhi Giang Bắc Nhiên này thật có ý tứ nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Dù sao trên Huyền Long đại lục này, đối phương cũng chỉ là phế vật không biết tu luyện, lại chẳng có thiên phú gì đặc biệt. Chỉ vì hắn không phân rõ được người trong quẻ bói của Lâm bà đến tột cùng là ai, ngay cả chút nể mặt hắn cũng chẳng cho.
Nhưng lúc hắn thấy bức thư của Giang Bắc Nhiên do đồ nhi đưa tới, hắn liền nghĩ tới chuyện Thịnh quốc chiếm đoạt Lương quốc vừa rồi.
Rõ ràng Diêm Quang Khánh xem thường tên nhóc không thể tu luyện này nhưng rốt cục vẫn ngờ ngợ gì đó.
Bây giờ chứng minh, trực giác của hắn vẫn chuẩn như cũ.
Giang Bắc Nhiên thật sự không đơn giản, vô cùng không đơn giản.
Nếu nói chuyện Thịnh quốc có thể chiếm đoạt được Lương quốc không liên quan tới đối phương, làm thế nào Diêm Quang Khánh cũng không tin.
Nhưng làm sao hắn cũng không ngờ Giang Bắc Nhiên vậy mà lại là khách khanh của Thi gia, việc này đã thay đổi cái nhìn của hắn về Giang Bắc Nhiên.
Đồng thời, cũng khơi gợi lên lòng tò mò muốn tìm hiểu tiểu oa nhi này của Diêm Quang Khánh.
Thấy Vương đại ca vừa đi, sư phụ lại hỏi chuyện về đối phương, Lệ Phục Thành không khỏi cảm khái.
'Quả nhiên Vương đại ca thật sự rất thần cơ diệu toán a...' Cảm khái xong, Lệ Phục Thành mới chắp tay đáp với sư phụ:
"Hồi bẩm sư phụ, Giang đại ca thật sự có chỗ hơn người a."
"Ồ?"
Diêm Quang Khánh ngồi thẳng người dậy, vô cùng hứng thú mà hỏi:
"Nói nghe chút xem."
"Ví dụ như thuật bày trận vỡ lòng của đồ nhi hiện tại là nhờ Giang đại ca hỗ trợ."
"Hắn biết bày trận?"
"Đến tột cùng trình độ bày trận của Giang đại ca lợi hại thế nào, kỳ thật đồ nhi cũng chẳng rõ lắm, chỉ biết tuyệt đối không thấp."
"Thú vị, được rồi, nói sơ với vi sư một chút xem nào... .”
Trong lúc hai thầy trò hỏi đáp, Giang Bắc Nhiên đã tới Lạc An đường nghỉ ngơi.
Thiếu niên dâng lên một bàn trà bánh, hành lễ và nói với Giang Bắc Nhiên:
“Mời ngài nghỉ ngơi tại đây, nếu có chuyện cần phân phó ngài cứ lắc cái chuông này là được, tại hạ xin cáo từ.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong gật đầu nói:
"Đa tạ."
Chờ sau khi thiếu niên rời đi, Hạ Linh Đang lập tức đi ra sau lưng Giang Bắc Nhiên, cầm ấm trà lên rót vào chén.
"Chủ nhân, mời dùng trà."
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhận lấy rồi uống một ngụm trà, tự hỏi người mà Diêm Quang Khánh phái tới sẽ là cái dạng gì.
"Linh Đang, ngươi luyện công đi."
Giang Bắc Nhiên đặt chén trà xuống rồi nói.
Hạ Linh Đang nghe xong thì có chút sửng sốt nhưng vẫn đáp ngay:
"Vâng, chủ nhân."
Giang Bắc Nhiên kêu Hạ Linh Đang luyện công không phải vì tâm huyết dâng trào. Đầu tiên, Bàn Lăng phong có linh khí thật sự rất nồng nặc, khẳng định cực kỳ thích hợp cho việc luyện công.
Thứ hai là Giang Bắc Nhiên muốn xem thử Hạ Linh Đang có gặp được kỳ ngộ ở đây không.
Ví dụ khi nàng luyện công, một lão tổ Càn Thiên tông nào đó sẽ tới và bảo nàng là kỳ tài tu luyện, chỉ là bị phong ấn mà thôi. Sau đó đối phương điểm huyệt vài cái, trong nháy mắt Hạ Linh Đan hóa thành kỳ tài ngút trời.
Kịch bản thế nào không quan trọng, Giang Bắc Nhiên chỉ muốn Hạ Linh Đan tranh thủ thời gian làm chút việc thay vì mãi đi theo hắn.
Thấy Hạ Linh Đan ngồi xếp bằng xuống, Giang Bắc Nhiên cũng tiện tay lấy một cuốn sách về trận pháp ra nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận