Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 986: Diêm Quan Nguyệt

"Chào, xin hỏi ngươi là Giang Bắc Nhiên, Giang công tử sao?"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang uống trà, xem sách, mong đợi Hạ Linh Đang có thể gặp được kỳ ngộ thì một thanh âm dễ nghe truyền vào tai hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên thì thấy là một thiếu nữ có dung nhan thanh tú đứng trước cửa ra vào cúi đầu chào hắn.
Thiếu nữ tuyệt sắc thoát tục, tay nàng cầm váy mỏng ý la, dáng người uyển chuyển, tóc mượt đen dài xõa xuôi sau lưng, đôi môi như anh đào, mang theo vẻ tinh khiết ngây thơ của trẻ con.
'A cái này... Không thể nào?' Giang Bắc Nhiên để sách xuống rồi đứng dậy đáp lễ:
"Chính là tại hạ."
Thiếu nữ mỉm cười, thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái rồi nói:
"Xin chào, tiểu nữ tử tên là Diêm Quan Nguyệt, là phụ thân kêu ta tới giúp ngài tìm kiếm Kinh Thiên Diễm."
‘Con mẹ nó, trợ thủ đắc lực là nữ nhi hắn... .’ Tuy lúc nghe thấy tiếng gọi của Diêm Quan Nguyệt, Giang Bắc Nhiên đã đoán đây là trợ thủ của Diêm Quang Khánh phái tới, xác thực nàng đúng là trợ thủ đắc lực, nhưng cái thân phận nữ nhi của Diêm Quang Khánh này thật khiến Giang Bắc Nhiên ê hết cả trứng.
Bởi vì... . trên thân nữ nhân này như phát ra ánh sáng ‘ta rất dễ gặp phiền toái’.
Dáng dấp tốt, thân phận cao, Giang Bắc Nhiên dựa vào kinh nghiệm phong phú nhận ra chỉ số cẩu huyết của nữ nhân này tuyệt đối không thấp hơn ba con số. Mà chất lượng của thiểm cẩu Càn Thiên tông tuyệt đối không ít hơn Thịnh quốc là bao Có trời mới biết rốt nàng sẽ dẫn dụ đại nhân vật nào tới.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên phân tích độ nguy hiểm của nữ nhân này thì Diêm Quan Nguyệt đã chậm rãi đi tới trước mặt hắn.
“Giang công tử, lần này ta tới là muốn trưng cầu ý kiến của ngươi một chút.”
'Ý kiến của ta?' Câu dạo đầu này của Diêm Quan Nguyệt khiến Giang Bắc Nhiên rất bất ngờ, thậm chí còn có phần đoán không ra ý tứ đối phương.
"Trước mời ngồi."
Giang Bắc Nhiên dùng tay làm dấu mời ngồi với Diêm Quan Nguyệt.
Tuy trong lúc nhất thời Giang Bắc Nhiên không biết Diêm Quan Nguyệt có ý đời gì nhưng nếu hệ thống vẫn chưa nhảy ra thì hắn nghe một chút cũng chẳng sao.
"Xin mời."
Giang Bắc Nhiên đáp lễ với Diêm Quan Nguyệt xong thì ngồi về chỗ của mình.
Diêm Quan Nguyệt thi lễ lại rồi ngồi xuống bên cạnh Giang Bắc Nhiên, mở miệng nói:
"Đầu tiên, ta muốn xác nhận với Giang công tử một chút, thứ ngươi muốn tìm là Kinh Thiên Diễm, tài bảo đứng thứ 32 trên Kỳ Trân Phổ?"
"Không sai."
"Được rồi, vậy ta có hai cách cho ngài chọn.”
‘Ối dồi ôi... Đây là hệ thống thành tinh à?' Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang thầm mắng thì Diêm Quan Nguyệt nói tiếp:
“Cách đầu tiên là ta sẽ giúp ngươi tìm vị trí của Kinh Thiên Diễm rồi báo lại cho ngươi. Thứ hai ta sẽ toàn quyền xử lý cho ngài, chờ ta lấy được Kinh Thiên Diễm xong sẽ thông báo cho ngươi. Không biết biết Giang công tử thích cách nào hơn?”
'Đúng là ngoài ý muốn a, vừa đơn giản lại thô bạo... .’ Sự khác nhau của hai cách này kỳ thật rất đơn giản, đó là nhân tình lớn nhỏ.
Nếu chỉ để Diêm Quan Nguyệt giúp tìm ra vị trí của Kinh Thiên Diễm thì đối với địa đầu xà Càn Thiên tông mà nói, đây chẳng phải là chuyện gì khó khăn cả.
Nhưng nếu để nàng trực tiếp tìm ra Kinh Thiên Diễm mà nói, nhân tình không nhỏ.
Dù sao tài bảo xếp hạng thứ 32 trên Trân Kỳ phổ mà nói, thứ này rất cao quý, thêm nữa muốn tìm người hữu dụng để tìm ra được Kinh Thiên Diễm và mang về rất cao.
Suy nghĩ xong, Giang Bắc Nhiên trực tiếp chắp tay nói:
“Nếu Diêm tiểu thư thật sự có thể giúp được tại hạ lấy Kinh Thiên Diễm về, vậy tại hạ tất nhiên là vô cùng cảm kích.”
Giữa hai sự lựa chọn này, Giang Bắc Nhiên căn bản không có bất kỳ do dự nào.
'Được rồi! Loại nhân tình này thiếu càng nhiều càng tốt!”
Đạo lý rất đơn giản, ngươi chỉ vĩnh viễn nhớ người thiếu tiền ngươi, thiếu càng nhiều, ngươi càng nhớ thương.
Thậm chí vì đối phương còn thiếu tiền ngươi, ngươi không thể không che chở hắn, vì nếu hắn không còn nữa, chẳng phải tiền của ngươi cũng không còn à.
Mà chuyện nhân tình này cũng cùng đạo lý như thế, hắn thiếu nhân tình của Diêm Quang Khánh càng nhiều, Diêm Quang Khánh lại càng che chở hắn.
Ít nhất trước khi hắn trả hết những ân tình đó thì Càn Thiên tông chính là ô dù của hắn.
Kỳ thật ở tình cảnh này, mọi người đều sẽ cho một trả một. Ngươi cho ta một kiện pháp bảo phòng ngự Hoàng cấp, ngươi trả lại ta một kiện pháp bảo Hoàng cấp công kích.
Dưới tình huống kinh tế hai bên không có tổn thất gì, quan hệ của hai bên sẽ càng thân mật hơn.
Nếu có qua có lại như thế, chúng ta sẽ thành bằng hữu tốt nhất.
Ngược lại, chuyện gì cũng phiền phức thì để ta tự làm là được rồi.
Đương nhiên cách sống này sẽ rất nhẹ nhàng nhưng dần dà ngươi sẽ không còn bằng hữu gì nữa.
Nếu Giang Bắc Nhiên có thể thu thả ở nhà mãi, hắn cũng sẽ chọn cách tự giải quyết một mình, tuyệt không phiền người khác. Nhưng hiện tại thì không được, trên lưng hắn là vận mệnh cả một quốc gia, lúc cần giao tế... . thì giao tế được càng nhiều càng tốt.
Giang Bắc Nhiên không chút do dự chọn cách thứ hai, Diêm Quan Nguyệt mỉm cười gật đầu:
“Được rồi, xin Giang công tử cho một kỳ hạn, trễ nhất khi nào ngài muốn có Kinh Thiên Diễm. Đương nhiên, ta sẽ lấy được Kinh Thiên Diễm của ngươi trong thời gian ngắn nhất.”
Nghe Diêm Quan Nguyệt hỏi một cách trật tự như thế, cộng với thanh âm của nàng vô cùng êm tai, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm thấy như gió xuân ấm áp, nhưng lúc nào cũng cảm thấy có một loại cảm giác déjà vu cực mạnh.
‘Nếu Diêm Quan Nguyệt đi làm sale, nhất định sẽ là kim bài tiêu thụ.’ "Trong vòng nửa năm là được. Mặt khác, nếu trong ba tháng vẫn chưa lấy được Kinh Thiên Diễm thì xin báo cho ta một tiếng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận