Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 987: Tự Trách Bản Thân Vô Dụng

Nói xong, Giang Bắc Nhiên đưa cho Diêm Quan Nguyệt một lá bùa rồi nói:
"Có tiến triển hoặc tìm được đồ thì Diêm tiểu thư dùng con diều này báo tin cho ta nhé."
"Được rồi, không có vấn đề gì... ."
Diêm Quan Nguyệt nhận lấy lá bùa rồi nhẹ gật đầu:
"Phía bên ta không có vấn đề gì cả, Giang công tử cần thêm gì nữa không?"
"Không có."
"Được rồi."
Diêm Quan Nguyệt nói xong thì đứng lên:
"Vậy hiện tại ta sẽ thực hiện ngay, khi nào có tin tức sẽ dùng con diều thông báo cho ngươi."
"Đa tạ."
"Không cần khách khí, tiểu nữ tử xin phép cáo từ trước."
Diêm Quan Nguyệt nói xong thì thi lễ với Giang Bắc Nhiên một cái, chậm rãi thối lui khỏi phòng.
‘Đúng là một nữ nhân già dặn, Diêm tông chủ thật sự rất biết cách giáo dục con cái.’ Nếu không cần tự tìm Kinh Thiên Diễm, Giang Bắc Nhiên cũng không có lý do gì ở lại Đường quốc nữa. Tuy hiện tại hắn cần tìm hiểu về Đường quốc nhưng hắn đã đứng vững gót chân ở Càn Thiên tông rồi, có muốn tìm hiểu thêm thì giá trị của tin tức cũng không quá cao Nhìn Linh Đang còn đang tu luyện, Giang Bắc Nhiên thầm thở dài.
Kỳ tích... . không, kỳ ngộ vẫn chưa tới, hiện hắn ngày càng không hiểu đến cùng Hạ Linh Đan là sự tồn tại thế nào, chẳng lẽ là sự vướng víu của hệ thống dành cho hắn?
Nhưng nếu nói nàng là vướng víu thì kỳ thật nàng cũng không quá vướng, chỉ lẳng lặng đi theo sau hắn thôi, không gây thêm phiền toái gì, chỉ là Giang Bắc Nhiên vốn thích độc lai độc vãng mà thôi.
"Đi thôi, Linh Đang."
Giang Bắc Nhiên cảm khái xong thì kêu Hạ Linh Đan.
"Ai, đến rồi!"
… "Ai... Ai..."
"Lão gia, ngài uống một ngụm trà đi, ngài đã ngồi vậy cả canh giờ rồi.”
Trong gian phòng khách lịch sự tao nhã, một vị mỹ phụ nhân ung dung hoa quý đang bưng chén trà thuyết phục Phương Niệm Bạch uống, bên cạnh là rất nhiều già trẻ Phương ngồi rất nhiều trầm mặc không nói Phương gia già trẻ.
"Ai, không uống."
Phương Niệm Bạch đẩy chén trà mỹ phụ nhân đưa tới ra, giận dữ nói:
"Việc này không giải quyết được thì ngay cả cơm ta cũng ăn không vô chứ tâm tư đâu mà uống trà."
"Ai."
Mỹ phụ nhân thở dài, đưa chén trà cho một nha hoàn đứng bên cạnh, nói tiếp:
"Không phải Dao nhi nói đã tìm được người hỗ trợ sao? Đã vậy lão gia ngài..."
"Nàng! ?"
Không đợi mỹ phụ nhân nói xong, Phương Niệm Bạch đã đánh gãy lời đối phương:
"Nàng chỉ là một tiểu nha đầu phiến tử, còn có thể nhờ ai chứ? Người nàng tìm có bối cảnh hơn được Tuân gia sao? !”
Phương Niệm Bạch nói xong thì cảm thấy bản thân có chút thất thố, hắn lại thở dài nói:
"Ai, chỉ có thể trách ta, không nên trút giận lên ngươi, trách kẻ làm cha này vô dụng, ngay cả nữ nhi của mình cũng chẳng bảo hộ được."
Mỹ phụ nhân nghe xong cũng không nhịn được bắt đầu rơi lệ, rút một cái khăn gấm từ trong ngực ra:
"Ai, nữ nhi số khổ của ta, sao lại phải nhận cái mệnh này chứ?”
Lúc này, một phụ nhân trẻ ngồi bên cạnh đột nhiên mở miệng nói:
"Lão gia, phu nhân, các ngươi cũng đừng quá thương tâm, dù sao đối phương cũng có chỗ chống lưng là đại gia tộc Huyền Tôn. Thu Dao gả đi khẳng định có nhiều chỗ tốt, chỉ là tuổi nàng còn nhỏ, vẫn không hiểu....."
"Im miệng!"
Phương Niệm Bạch quay đầu quát phụ nhân trẻ tuổi:
"Chẳng lẽ Phương gia ta còn phải nhờ vả Tuân gia đó? ! Ta cố gắng chèo chống và phát triển cái nhà này để làm gì? Không phải là để nữ nhi của ta sống tốt hơn à? Bây giờ vì bảo toàn cái nhà này mà bắt Dao nhi hy sinh hạnh phúc của nàng, ta đang đau lòng muốn chết, vậy mà ngươi còn nói cái loại chuyện vô lương tâm này!”
Phụ nhân trẻ tuổi không ngờ lão gia sẽ có phản ứng lớn vậy, bị mắng tới ngơ ngác, nhưng rất nhanh đã ủy khuất hô lên:
“Ngươi nạt ta thì được cái gì! Mọi chuyện đã phát triển tới nước này, ta cũng chỉ muốn mọi người cùng tốt thôi! Chẳng lẽ ôm nhau khóc rống lên là giải quyết được mọi chuyện à? !"
"Được rồi! Được rồi! Là lão gia ta đây vô dụng, phản rồi! Tất cả phản rồi!”
Phương Niệm Bạch nói xong thì bắt đầu nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm cái gì đó tiện tay để ném.
Phụ nhân trẻ thấy thế liền biết lần này bản thân đã thật sự chọc giận lão gia, vì thế khóc lóc vội chảy khỏi đại sảnh.
Phương Niệm Bạch thấy thế cũng không để ý được nhiều, tiện tay cầm lấy món đồ chơi gỗ của cháu gái, vừa kêu vừa đuổi theo:
“Ngươi đứng lại đó cho ta! Chờ ta đánh ngươi xong ngươi lại nói ta biết tốt là tốt chỗ nào!”
Mỹ phụ nhân thấy lão gia nhà mình muốn động thủ thì vội ôm eo hắn hô:
"Lão gia! Ngài tỉnh táo lại, chớ có xúc động, chớ có xúc động a."
"Hiện tại ta rất tỉnh táo! Buông ra cho ta!"
Mỹ phụ nhân vừa lôi kéo lão gia, vừa nói với đám nhi tử:
“Văn Diệu! Thiên Thần! Các ngươi còn ngồi đó làm gì, mau tới cản cha các ngươi lại!”
Nghe được mẫu thân kêu, hai người nhìn nhau một cái, chỉ đành chạy tới hỗ trợ.
Mắt thấy toàn bộ đại sảnh gà bay chó chạy, loạn thành một bầy, Phương Thu Dao đột nhiên đi tới hô:
"Cha! Ngài đang muốn làm gì a!”
Thấy nữ nhi của mình tới, Phương Niệm bạch hạ tay cầm món đồ chơi gỗ xuống, dừng lại một chút mới thở dài một hơi, nói:
“Vi phu... . vi phu có lỗi với ngươi a.”
Phương Thu Dao tiến lên, tiếp lấy món đồ chơi gỗ trong tay phụ thân, lại giúp đối phương sửa sang lại y phục rồi mới nói:
“Cha, không phải ta đã nói chuyện đã có cách giải quyết rồi, ngài đừng quan tâm à.”
Thấy nữ nhi hiếu thuận lại hiểu chuyện, Phương Niệm Bạch mới vươn tay, vỗ nhẹ bả vai nàng:
"Vi phụ biết ngươi là đứa con ngoan, cha cũng không có tức ai cả, chỉ tức bản thân vô dụng mà thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận