Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 988: Tuân Gia Tới

Thấy cha vẫn không tin mình như cũ, Phương Thu Dao cũng chẳng còn cách nào khác.
Chiều hôm qua, nàng tới Đinh Lan thủy tạ tắm thuốc cùng với đám Liễu Tử Câm tỷ tỷ, khi ra ngoài thì thấy sư huynh đang chơi Huyền Long truyền thuyết cùng với đường chủ, cũng chẳng biết sư huynh về từ lúc nào.
Như thường lệ, sau khi Phương Thu Dao hành lễ với sư huynh thì sư huynh thuận miệng nói một câu khiến nàng giật mình.
“Chuyện Tuân gia ta đã giải quyết xong giúp ngươi, nhớ kỹ thù lao chúng ta đã thỏa thuận.”
Đám Liễu Tử Câm phản ứng trước, không ngừng reo hò, mà Phương Thu Dao vẫn sững người như cũ.
Tuy nàng vô cùng tin tưởng sư huynh nhưng khi nghe sư huynh thật sự đã giải quyết xong tai họa này nàng vẫn phải giật mình, hoàn toàn không biết nên làm gì để diễn tả sự kinh hỉ và kinh ngạc của mình.
Mà nàng cũng ngày càng tin tưởng vào một chuyện... quả nhiên không gì là sư huynh không làm được!
Phương Thu Dao nhận được tin tốt lập tức chạy về nhà muốn báo tin cho cha. Nhưng khi cha ngạc nhiên hỏi nàng, là ai xuất thủ tương trợ thì Phương Thu Dao lại ấp úng không nói nên lời, chỉ nói là một vị cao nhân thần bí.
Nhưng lời này sao có thể thuyết phục được Phương Niệm bạch chứ, sau giây phút kinh hỉ ngắn ngủi, hắn chỉ tưởng nữ nhi là đang trấn an mình.
Điều này cũng khiến Phương Niệm Bạch cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Hắn không chỉ không bảo vệ được nữ nhi mà ngược lại còn khiến nữ nhi đã phải hy sinh vì gia tộc nay còn quay ngược lại dỗ dành hắn.
Đây là thất bại cỡ nào a!
Cũng chính vì vậy nên vừa rồi Phương Niệm Bạch mới tức giận thế kia.
Thấy nhân vật chính đã tới, trong nháy mắt đại sảnh loạn thành một đoạn vừa rồi nay nhìn Phương Thu Dao với thần sắc nặng nề.
Phương Văn Diệu nắm chặt hai tay, đi tới nói với Phương Thu Dao:
"Muội tử! Ngươi yên tâm đi, ca ca nhất định sẽ tu luyện cho thật tốt! Đến lúc đó bái một sư phụ lợi hại, nếu về sau họ Tuân kia dám khi dễ ngươi! Ca ca sẽ giúp ngươi giáo huấn hắn!"
Phương Thiên Thần nghe vậy cũng đi tới:
"Đúng thế! Thu Dao, ngươi yên tâm, ta sắp đột phá Huyền Linh rồi, đến lúc đó nếu có thể bái phó tông chủ làm vi sư, ta... Ta cũng có thể che chở ngươi!"
Phương Thiên Thần nói vậy có chút miễn cưỡng, dù sao phó tông chỉ nọ cũng chỉ là Huyền Hoàng, cách Huyền Tôn tám ngàn chín vạn dặm, cơ mà trừ cái này ra, hắn thật sự không biết nói gì để dỗ dành muội muội.
Lúc này, mỹ phụ nhân cũng đi tới ôm Phương Thu Dao vào trong ngực, nàng không nói chuyện, chỉ đứng ôm như thế, càng ôm càng dùng sức.
Phương Thu Dao cảm giác được bầu không khí ngày càng nặng nề thì bất đắc dĩ thở dài.
Chỉ có thể yên lặng hưởng thụ sự yêu thương của người nhà với mình.
"Lão gia! Lão gia! Người Tuân gia đến rồi! Hơn nữa người tới còn không tí!”
Vào lúc đại sảnh đang yên tĩnh thì thủ vệ xông vào hô, khiến đứa bé đang vụng trộm muốn lấy món đồ chơi gỗ của mình lại giật nảy mình.
Nghe thế, biểu tình Phương Niệm Bạch vô cùng phức tạp, nhưng vẫn quay sang vỗ vai nữ nhi nhà mình rồi đi ra ngoài.
Mỹ phụ nhân thấy thế cũng buông Phương Thu Dao ra, dùng khăn gấm lau nước mắt rồi nói:
“Là mẹ có lỗi với ngươi."
Nói xong, nàng và Phương Niệm Bạch cùng nhau đi ra ngoài.
Nghe được người Tuân gia tới, tuy Phương Thu Dao vô cùng tin tưởng sư huynh nhưng hiện sư huynh đâu có ở đây, cho nên nàng có chút không rõ ý đồ của người Tuân gia.
‘Đừng hoảng! Sư huynh đã nói ổn thì chắc chắn là ổn.’ Phương Thu Dao gật đầu, đang muốn đuổi theo cha mẹ thì bị phương Thiên Thần kéo lại.
"Thu Dao, ngươi... Ngươi cứ đợi trong phòng đi, chuyện bên ngoài cứ để phụ thân xử lý."
"Ai nha! Ca! Ngươi tin ta đi, ta không sao mà."
Nói xong, Phương Thu Dao tránh khỏi Thiên Thần, đuổi theo phụ mẫu mình.
Lúc này, Phương Niệm Bạch vừa đi tới cửa chính, thấy được vô số nhân mã Tuân gia.
‘Không chờ nổi như vậy à...' Phương Niệm Bạch vừa thấy đã biết đây nhất định là đội ngũ đến đính hôn. Tuy vẫn đau lòng cho nữ nhi nhưng vì đại cục, vì Phương gia, hắn vẫn không thể không nặn ra một khuôn mặt tươi cười để nghênh đón.
Nhưng chẳng chờ hắn kịp mở miệng, đã có một vị lão nhân râu dài đi tới nắm chặt tay Phương Niệm Bạch:
“Ngài hẳn là Phương tộc trưởng a? Kính mong đã lâu, kính mong đã lâu... .”
'Ngài?' Nghe xong mấy chữ này, Phương Niệm Bạch không khỏi sững sờ, có chút không biết rõ tình huống hiện tại là gì.
‘Hẳn là sắp thành người một nhà nên nói chuyện mới khách khí như vậy?’ "Chính là tại hạ, không biết ngài là?"
"Ôi nha, ngươi nhìn ta này, còn quên không tự giới thiệu trước, thất lễ, thật sự thất lễ a."
Nói xong, lão nhân râu dài buông Phương Niệm Bạch ra:
"Bỉ nhân là tộc trưởng Tuân gia, Tuân Ngũ Cô."
'Tộc trưởng Tuân gia! ?' Phương Niệm Bạch tuyệt đối không ngờ người vừa khách khí với mình như vậy lại chính là tộc trưởng Tuân gia! Dù sao Tuân gia và hắn chỉ hợp tác một tí sinh ý mà thôi, đâu đáng để tộc trưởng Tuân gia tới.
Cho nên, trong lúc nhất thời hắn không khỏi ngơ ngác.
‘Tộc trưởng Tuân gia này khách khí như thế?’ Mà mỹ phụ nhân cũng vô cùng sửng sốt, nàng đã chứng kiến sự ngang ngược và càn rỡ của Tuân Toánh, nhị công tử Tuân gia. Không ngờ tộc trưởng Tuân gia lại khách khí và khiêm tốn như thế?
Thấy hai người đều sửng sốt, Tuân Ngũ Cô vội vàng nói:
"Hai vị, chúng ta vào trước rồi nói chuyện nhé?"
Nghe Tuân Ngũ Cô nói thế, Phương Niệm Bạch mới lấy lại tinh thần, làm động tác xin mời rồi nói:
"Đương nhiên, mời mấy vị vào bên trong, mời vào bên trong."
Thấy tình cảnh phụ thân tiếp đội ngũ Tuân gia vào cửa, Phương Thu Dao ngày càng tin tưởng hơn.
‘Sao đám người Tuân gia này khách khí như vậy, nhất định là vì sư huynh a!’ Sau khi nghênh đón Tuân gia vào viện, Phương Niệm Bạch mới nhìn Tuân Ngũ Cô nói:
"Ta không biết ngài muốn tới, cho nên không chuẩn bị trước, để ta phân phó hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu."
"Không không không."
Tuân Ngũ Cô không ngừng khoát tay:
"Không cần phiền như vậy đâu, hôm nay chúng ta tới vì một chuyện, làm xong sẽ đi ngay.”
Nói xong Tuân Ngũ Cô trầm giọng nói:
"Lương Tuấn! Ngươi còn đứng đó là gì? !”
Dứt lời, một người trung niên vội vàng bước ra một bước, thi lễ một cái với Phương Niệm Bạch, sau đó nói:
"Phương tộc trưởng, bỉ nhân là Tuân Lương Tuấn, đều tại ta không biết dạy con mới khiến các vị thêm nhiều phiền toái như vậy."
Nói xong quay đầu quát:
"Nghịch tử! Còn không mau quỳ xuống!"
Nghe được tiếng phụ thân giận dữ mắng mỏ, toàn thân Tuân Toánh run lên, vội đi về phía trước hai bước rồi quỳ xuống, dập đầu nói với Phương Niệm Bạch:
"Phương tộc trưởng, kẻ hèn này tuổi nhỏ vô tri, mưu toan dùng cách ti tiện để cưới nữ nhi của ngài, còn ác ngôn với ngài như vậy, quả thật quá quắt tới cực điểm! Bây giờ được phụ thân giáo huấn, kẻ hèn sớm ăn năn sám hối, xin ngài tha thứ cho ta.”
'Cái gì! ?' Hành động liên tiếp của Tuân gia khiến đám người Phương gia ngơ ngác.
Chỉ mới vài ngày trước, Tuân nhị công tử vốn hống hách không gì sánh được nay toàn thân phát run, quỳ trước mặt hắn.
Phương Niệm Bạch hoàn toàn không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn vội vàng tiến lên một bước nói:
"Không cần, không cần a!"
Phương Niệm Bạch đỡ Tuân Toánh dậy, nhìn Tuân Ngũ Cô nói:
"Tuân tộc trưởng, ta tin trong đây có hiểu lầm gì đó rồi, không đáng để Tuân công tử hành đại lễ này."
Tuân Ngũ Cô nghe xong lập tức đón ý nói:
"Đúng! Đúng thế! Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm!"
Thấy Phương Niệm Bạch phản ứng như thế, Tuân Ngũ Cô mới bớt lo hơn.
'Thượng thiên phù hộ, xem ra vị hảo hữu của tông chủ không tính hạ tử thủ với Tuân gia chúng ta a.’ Tuân Ngũ Cô thở phào xong thì không khỏi nhớ tới thời khắc kinh hồn ban sớm.
Hắn vẫn như thường ngày, đang tu luyện ở hậu viện, mong mỏi bản thân sớm ngày đột phá Huyền Hoàng.
Vào vòng tiểu chu thiên thứ ba thì một con chim từ trên trời đáp xuống trước mặt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận