Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 989: Bồi Tội (1)

Đương nhiên Tuân Ngũ Cô biết đây là chim truyền tin chuyên dụng của tông chủ, cho nên cả người lập tức căng thẳng lên.
Phải biết, tông chủ rất ít khi tự mình liên hệ với hắn. Đại đa số thời điểm đều do tổng các phụ trách quản lý hậu cần thông báo cho hắn.
Có thể nói, nhận được thư tay do đích thân tông chủ gửi đến với Tân Ngũ Cô là một vinh hạnh lớn lao.
Tuân Ngũ Cô hít sâu một hơi, thi lễ với Khâu Duật một cái rồi mới lấy thư tín ra.
Tuân Ngũ Cô cầm lấy thư viết tay của tông chủ mà kích động dị thường, chỉ trong vài hơi thở hắn đã suy nghĩ rất nhiều, sẽ là đại sư gì lại khiến tông chủ tự mình viết thư cho hắn chứ... .
'Chẳng lẽ thật sự muốn đề bạt ta sao! ?' Từ lúc trở thành người xử lý công việc cho tông môn, Tuân Ngũ Cô đều vô cùng cần cù chăm chỉ, làm được mười phần tuyệt không làm chín phần, mà tổng các cũng luôn đánh giá cao năng lực của hắn.
Trước đây, tổng các từng nói phía bên Vân Thông quận sắp thành lập phân đà mới, mà hắn rất thích hợp cho vị trí đó. Liệu có phải phong thư này là kêu hắn tới đó chủ trì đại cục không?
'Hít...' Tuân Ngũ Cô hít sâu một hơi, chậm rãi mở giấy viết thư ra.
Nội dung được viết trên tờ giấy không nhiều, chỉ có mấy dòng chữ, nhưng Tuân Ngũ Cô xem xong thì như rớt vào hầm băng, cảm giác mát lạnh xông từ bản chân lên tới đỉnh đầu hắn.
Trái tim vừa rồi còn kích động nhảy cẫng lên nay thiếu chút bất động.
'Sao... sao có thể như vậy! ?' Nội dung trên tờ giấy rất đơn giản, tông chủ nói một vị hảo hữu đã nói với hắn có một nữ tử tên Phương Thu Dao bị tiểu bối Tuân gia nào đó của họ quấy rối. Nếu thật là thế, hắn nên tranh thủ thời gian mà xử lý đi.
'Hảo hữu của tông chủ, quấy rối, tranh thủ thời gian...' Mấy chữ này như dao đâm vào mắt, vào trong lòng Tuân Ngũ Cô.
Nếu tông chủ có thể tự viết thư hỏi thì chứng tỏ quan hệ giữa tông chủ và người bạn này tuyệt đối không nông.
Đã thế... há có thể là nhân vật tép riu? !
'Gây họa, đại họa rồi!' Tuân Ngũ Cô nhận ra nguy cơ đã tới, hắn lập tức rời khỏi sân nhỏ, hô lên với quản gia:
"Nhanh! Kêu tất cả mọi người trong tộc về đây ngay cho ta... Thôi được rồi, được rồi! Ta tự mình đi gọi!"
Tộc trưởng đã tự mình hạ lệnh xuống dưới, toàn thể tộc nhân tất nhiên lập tức bỏ hết mọi chuyện trên tay mà chạy về.
Không hề rườm rà vòng vo, mọi người vừa tập hợp đông đủ, Tuân Ngũ Cô đã trực tiếp hỏi là ai quấy rối nữ tử tên Phương Thu Dao.
Vào lúc tộc trưởng miệng nổi giận đùng đùng nói ra ba chữ "Phương Thu Dao", hai chân Tuân Toánh mềm nhũn ngay tại chỗ, hắn biết mình đã gặp phải đại phiền toái rồi.
Nhưng hắn cũng không dám giấu giếm chút gì, có thể khiến tộc trưởng triệu tập tất cả tộc nhân trở về họp, tất nhiên chuyện này còn lớn hơn trời, mà người trong nhà đều biết việc buôn bán với Thịnh quốc là do hắn phụ trách.
Nếu hiện tại hắn chết không nhận, sau này bị tra ra, hắn tuyệt đối sẽ bị nghiền xương thành tro.
Cho nên, dù hai chân run lẩy bẩy thì Tuân Toánh vẫn quỳ dưới đất, nói rõ chân tướng mọi chuyện.
Nghe xong, Tuân Ngũ Cô trực tiếp tát Tuân Toánh một cái.
"Lão phu đã nói qua rất nhiều lần, kêu đám tiểu bối các ngươi đừng có dùng danh hào của Tuân gia đi ỷ thế hiếp người mà!”
Tuân Toánh bị đánh chẳng dám ngẩng mặt lên, vội dập đầu không ngừng, nói:
"Tôn nhi biết sai rồi."
"Đi thôi! Đi theo lão phu xin lỗi người ta."
Tuân Ngũ Cô biết việc này không chậm trễ được nên lập tức dẫn theo tất cả tộc nhân lao tới Phương gia ở Thịnh quốc.
Sau khi dùng thuật thăm dò Phương gia một phen, Tuân Ngũ Cô lập tức phát hiện vị bằng hữu kia của tông chủ hẳn không phải muốn đưa Tuân gia họ vào chỗ chết, chỉ muốn dọa họ một chút mà thôi.
Nhưng dù người ta chỉ muốn dọa họ một chút thì Tuân Ngũ Cô cũng nhất định phải làm chuyện gì đó, hơn nữa còn phải xem đây là đại sự để giải quyết!
Tuân Ngũ Cô nhẹ nhàng thở ra, lập tức nói với Tuân Toánh:
“Còn không mau tới kính trà và dập đầu với Phương bá bá đi! Nếu không phải nhà người ta khoan hồng độ lượng, thông cảm ngươi là tiểu bối thì hôm nay ngươi đừng nghĩ được sống mà ra khỏi cánh cửa này!”
Tuân Toánh nghe thế thì vội quỳ một đường tới trước mặt Phương Niệm Bạch, nhận lấy chén trà mà phụ thân đưa tới, hắn cúi đầu xuống, dùng hai tay dâng chén trà tới trước mặt Phương Niệm Bạch rồi nói:
"Đa tạ Phương bá bá đại nhân đại lượng, tiểu tử ở đây bồi lễ cho ngài."
"Cái này cái này cái này..."
Lúc này, Phương Niệm Bạch vẫn còn ngơ ngác, hắn thật sự không rõ đến tột cùng tại sao Tuân gia phải cung kính với hắn như vậy.
Thấy Phương Niệm Bạch sửng sốt, Tuân Ngũ Cô trầm giọng nói:
"Nói nhỏ vậy sao Phương bá bá của ngươi có thể nghe thấy được?"
Tuân Toánh nghe xong thì vội đề cao âm điệu, cất cao giọng nói:
"Phương bá bá đại nhân rộng lượng! Xin tha thứ lúc trước tiểu tử vô lễ, tiểu tử xin bồi lễ với ngài!"
Nói xong hắn bưng chén trà lên, cúi đầu thật thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận