Ta Dựa Vào Dao Giải Phẫu Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 162:

Chương 162:Chương 162:
Chương 162:
Giống như đó không phải là mảnh vỡ tiên khí mà mọi người đều tranh giành, mà là thứ phế vật vô dụng.
Thẩm Dao Chu ghi nhớ lời lục thúc: "Không được tùy tiện nhận đồ của nam nhân khác, thiếu gì thì nói với lục thúc, lục thúc cho ngươi."
Nàng đặt mảnh vỡ tiên khí lên bàn, dặn dò hắn nghỉ ngơi cho khỏe rồi đi ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của nàng, Phó Sinh Hàn có chút mất mát, nhưng nhìn thấy đan dược trên tay, khóe miệng lại cong lên.
Hắn lấy Ngọc Đồng Tâm ra, lại nâng niu vuốt ve lọ đan dược nhỏ kia.
Thấp giọng nói: "Thì ra... đan dược lại ngọt như vậy."
Những trận đấu sau đó đều không có gì bất ngờ, Phá Nhạc Kiếm Tông và Thái Sơ Kiếm Tông như chẻ tre tiến vào vòng cuối cùng.
Trước trận đấu cuối cùng, có ba ngày để hai môn phái điều dưỡng nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận chung kết.
Phá Nhạc Kiếm Tông bởi vì có Thẩm Dao Chu, trong chuyện này cơ bản không cần lo lắng, trước ngày thi đấu, Thẩm Túy An còn dẫn mọi người đi chơi một vòng ở thành trấn gần đó.
Thẩm Dao Chu từ khi đến Chử Sơn Kiếm Tông vẫn luôn bận rộn phẫu thuật, hâu như không có thời gian đi chơi.
Thành trấn này trước khi vào Chử Sơn Kiếm Tông bọn họ đã từng đến, nhưng lần này đi ra cảm giác lại hoàn toàn khác.
Ít nhất là đi một đường, Thẩm Dao Chu đã nhìn thấy bảy tám sạp hàng bán bùa hộ mệnh có khắc tên nàng.
Thẩm Dao Chu từ lúc đầu không nói nên lời, dần dần đã trở nên quen thuộc, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ: "... Tình huống này, ta thu một chút tiền bản quyền cũng là bình thường đúng không?"
Không chỉ có sạp hàng ven đường, thậm chí còn có người kể chuyện, đã đem chuyện nàng xoay chuyển tình thế, ngăn cản Mạnh Thiếu Uyên trúng cổ biên thành một câu chuyện dài kỳ.
"Nói đến vị Thẩm y tu kia, quả nhiên là mắt sáng như đuốc, đôi mắt kia bắn ra hai luồng hỏa quang, trực tiếp thiêu chết con cổ trùng kia..."
Thẩm Dao Chu tức đến nỗi suýt nữa chạy lên đài lật bàn người ta.
Từ Chỉ Âm vội vàng kéo nàng lại: "Bình tĩnh, chúng ta đều biết hắn nói bậy, phì..."
Lăng Tân Nguyệt vừa lau nước mắt vừa an ủi nàng: "Khụ khụ... nghệ thuật đều cần phải khoa trương, bình tĩnh nào, đừng để ý... ha ha ha..."
Thẩm Dao Chu nhìn quanh một vòng, phát hiện ngoài hai người bọn họ, những người khác cũng đều che miệng cười đến run rẩy.
May mà còn có lục thúc an ủi nàng, Thẩm Túy An rất bình tĩnh: "Điều này cũng chứng tỏ ngươi một bước thành danh, thiên hạ đều biết, không phải chuyện xấu, nghe nói lúc Yến sư tỷ thành danh, bên ngoài còn có người kể chuyện nói nàng năm thô ba kệch, trừng mắt như chuông đồng, lên đài dọa chết một đối thủ..."
Thẩm Dao Chu: "..."
Bỗng... nhiên cảm thấy được an ủi đôi chút.
Ngay lúc này, dưới đài đột nhiên có người lớn tiếng hô: "Ngươi nói sai rồi, ta thấy trong thoại bản của Lãnh Nguyệt công tử không phải viết như vậy!"
Lăng Tân Nguyệt đột nhiên bắt đầu ho dữ dội.
Thẩm Dao Chu nghe thấy cái tên quen thuộc, có chút ngơ ngác: "Hắn nói đến Lãnh Nguyệt công tử phải không?"
Lăng Tân Nguyệt vội vàng nói: "Có gì kỳ lạ đâu, có tác giả nào không muốn dựa hơi đề tài đang nóng chứ?"
Từ Chỉ Âm cố ý nói: "Không phải chứ? Sao ta nghe nói Lãnh Nguyệt công tử đã viết đoạn tình tiết này từ lâu rồi, vì thế mà còn có người nói hắn là tiên tri, thoại bản vốn không ai hỏi đến, bây giờ phải tranh nhau mới mua được!"
Lăng Tân Nguyệt cười gượng: 'Đồn thổi sai lệch... đều là hiểu lâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận