Ta Dựa Vào Dao Giải Phẫu Tung Hoành Tu Tiên Giới

Chương 229:

Chương 229:Chương 229:
Chương 229:
Nhưng Thẩm Dao Chu không sợ, nàng cười nhẹ: "Ân tỷ tỷ vì sao bị thương, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết sao?"
Vân Chiếu Ly nhíu mày: "Ngươi nói gì!"
Thẩm Dao Chu: "Kiếm đạo của ngươi là ở giữa ranh giới sinh tử mà tôi luyện ra, vậy thì thương tích của ngươi hẳn là không ít nhỉ? Ngươi là tu sĩ Đại Thừa kỳ, hẳn là rõ ràng hơn ta, thương tích tích tụ sẽ đoạn tuyệt tiên đồ của một tu sĩ, cho dù có thể uống đan dược, hiệu quả cũng sẽ không ngừng giảm đi, Ân tỷ tỷ chính là minh chứng tốt nhất, nhưng ngươi một đường thăng tiến, chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ sao?"
Vân Chiếu Ly sửng sốt.
Thẩm Dao Chu lấy ra lọ thuốc gây mê đó: "Trước khi phẫu thuật, vì sao ngươi lại tò mò về loại đan dược này? Bởi vì thứ mà Ân tỷ tỷ cho ngươi uống, vẫn luôn là loại đan dược này đúng không, nàng lừa ngươi đây là linh đan thiên phẩm, ngươi uống xong sẽ khỏi hẳn, nhưng lại khiến ngươi hôn mê bất tỉnh. Chẳng lẽ ngươi cũng không nghi ngờ sao?"
"Ngươi sao có thể an tâm coi như không có chuyện gì xảy ra!"
Lời nói của nàng như một cái búa lớn, đập mạnh vào đầu Vân Chiếu Ly.
Từng chuyện từng chuyện, từng chỉ tiết manh mối hiện lên trong đầu hắn.
Hắn nhớ ra rồi.
Hắn không phải là chưa từng nghi ngờ.
Mỗi lần hắn bị thương trở về, A Vãn đều sẽ để hắn uống loại đan dược này, sau đó không lâu, A Vãn sẽ phát bệnh, nàng vẫn luôn nói không sao, vì vậy hắn đã lén tìm y tu đến chữa bệnh cho A Vẫn, y tu nói với hắn, A Vãn là linh mạch bị thương.
Nhưng hắn không hiểu, tại sao linh mạch lại bị thương!
A Vãn nói với hắn đây là bệnh lạ của gia tộc nàng, uống đan dược là khỏi.
Nhưng thời gian trôi qua, cho dù hắn có chậm chạp đến mấy cũng phát hiện ra những sự trùng hợp này, chỉ là lúc đó chiến sự quá căng thẳng, hắn chỉ có thể bỏ qua những chuyện này, cho đến khi A Vấn qua đời.
Hắn đau đớn tột cùng, lúc sắp xếp di vật của A Vãn mới vô tình biết được, loại đan dược đó căn bản không phải là linh đan diệu dược gì, công dụng duy nhất của nó chính là khiến người hôn mê.
Vì vậy, Vân Chiếu Ly đã hiểu ra mọi chuyện.
Hóa ra hắn mới là người hại chết thê tử!
Những ký ức mà hắn cố tình lãng quên, chôn giấu trong đáy lòng như cơn bão cuốn lấy toàn bộ con người hắn.
Hắn đau đớn quỳ xuống đất.
Ân Vãn biến mất, tiểu lâu biến mất, rừng hạnh cũng biến mất, chỉ còn lại Vân Chiếu Ly, còn có linh lực tản mát xung quanh hắn.
Phó Sinh Hàn kéo Thẩm Dao Chu trốn xa Vân Chiếu Ly.
Nhưng cũng vô ích, toàn bộ bí cảnh Lan Nhân đều vì sự sụp đổ của hắn mà rung chuyển.
Ngay lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài rất nhẹ.
"Vân lang...
Cơ thể Vân Chiếu Ly khựng lại. Bí cảnh Lan Nhân vốn sắp tan biến lại ổn định trở lại, một bóng hình hư ảo từ giữa không trung nhẹ nhàng rơi xuống, lơ lửng trước mặt Vân Chiếu Ly.
Nàng cúi đầu, thần sắc bi thương mà dịu dàng.
"Vân lang, chàng không hại chết ta, nhiều năm như vậy, chàng nên bước ra rồi..."
Vân Chiếu Ly ngây ngốc nhìn nàng: "A Vãn, nàng đến gặp ta sao?"
Ân Vãn nhẹ giọng nói: "Ta vẫn luôn ở đây, chỉ là chàng đắm chìm trong thế giới của mình nên không nhìn thấy ta."
Vân Chiếu Ly muốn chạm vào nàng nhưng lại xuyên qua cơ thể nàng, trên mặt hắn lộ ra vẻ hoảng loạn: "A Vãn! Tại sao ta không chạm được vào nàng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận