Ta Không Làm Thiếp

Chương 79: Hợp tác

Thẩm Lan vừa lên xe ngựa, Thu Diên liền vội vàng lấy chiếc lọ men gốm trắng trong hòm thuốc ra, quệt ít thuốc mỡ xoa vào lòng bàn tay rồi áp lên da Thẩm Lan.

Thu Diên vừa tỉ mỉ bôi thuốc, vừa căm giận nói: “Phu nhân, phu nhân Tri phủ kia không khỏi cả gan làm ác quá mức, ở đâu ra kiểu khinh nhục người khác như vậy.” Ít ra cũng quen biết trước nay, cho dù không ưa gì nhau, sao tới nông nỗi lấy trà nóng tạt người ta, thật sự quá độc ác.

Thẩm Lan lắc đầu, nàng thật ra không bận tâm việc này lắm, chỉ nghiêm vẻ mặt nói: “Dữu Tú Nương chưa biết chừng cũng chỉ là một con dao mà thôi.”

Thu Diên sửng sốt nắm lọ thuốc, nhíu mày hỏi: “Phu nhân nói vậy tức là sao?”

Dữu Tú Nương nếu ban đầu chỉ khiến người hầu tới hỏi, có thể thấy được khi ấy còn chưa quá mức tức giận. Giả sử Dư ma ma trở về bẩm lại với Dữu Tú Nương rằng Thẩm Lan đã đưa quà tạ lỗi đồng thời cũng đã phạt Triều Sinh rồi.

Vậy theo lý thuyết, chuyện hai đứa trẻ con đánh nhau đã xem như tính toán xong, làm gì đến nỗi phải mở tiệc đón khách hai lần chỉ vì lừa nàng tới cửa chịu nhục?

Nghĩ đến đây, Thẩm Lan nhạy bén phát giác: “Là Dư ma ma đứng giữa châm ngòi.” Không chỉ không nhắc tới quà tạ lỗi, e rằng còn bịa đặt Thẩm nương tử hống hách nhục mạ Quan Tăng, thậm chí còn khinh nhục Dữu Tú Nương và Tri phủ Võ Xương gì đó, mới có thể khiến Dữu Tú Nương phẫn nộ đến vậy. Thấy không thể dùng lời lẽ nhục nhã nàng, liền làm ra hành vi quá khích như lấy trà nóng tạt lên người nàng.

“Nhưng, nhưng Dư ma ma đó mưu đồ thứ gì kia chứ?” Thu Diên nắm lọ thuốc lẩm bẩm, “Phu nhân cùng bà ta không thù không oán, cần gì phải thế?” Nói rồi, nàng chần chừ: “Lẽ nào lần đầu gặp mặt, mấy câu của phu nhân khiến bà ta chỉ có thể cúi đầu nên Dư ma ma này không cam lòng rồi nhân đó mà trả thù riêng?”

Thẩm Lan lắc đầu, vén màn xe dặn dò người đánh xe: “Tiểu Võ, không quay về phủ nữa. Đổi hướng đi tới phủ của Lý Tâm Viễn.”

Nàng nói rồi thả màn xuống, quay sang bảo Thu Diên: “Dư ma ma nếu thật sự muốn trả thù ta, không sớm không muộn, sao nhất định phải nhân lúc Khoáng Giám Thuế Sứ vừa tới không được bao lâu, lại lừa ta tới dự tiệc?” 

Thẩm Lan nói tới đây, cả khuôn mặt nhuốm màu tăm tối: “Em có nhớ Dữu Tú Nương từng nhắc tới, Dư ma ma xuất thân từ trong cung.”

Thu Diên cũng nghiêm sắc mặt: “Ý của phu nhân là Dư ma ma bắt tay với Khoáng Giám Thuế Sứ?”

Thẩm Lan khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Ban nãy em có để ý không? Cánh tay của ta bị thương, nhưng trông vẻ mặt Dư ma ma lại còn gấp gáp hơn cả ta. Nếu đúng là muốn trả thù riêng, cần gì phải quan tâm thân thể ta thế nào?”

Xe ngựa yên tĩnh không một tiếng động, hồi lâu sau, Thẩm Lan thở hắt ra: “Ta bị thái giám để mắt đến.”

Lời này quá mức khiến người ta sợ hãi. Thu Diên chỉ cảm thấy chóng mặt hoa mắt từng cơn, cơ thể lạnh run lẩy bẩy.

Bẵng đi một lúc nàng mới hoàn hồn, kinh sợ thốt lên: “Phu nhân, bọn thái giám cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Thủ đoạn đùa bỡn đàn bà con gái của cái lũ “mất gốc” ấy vô cùng độc ác!” Nàng cố nén nỗi kinh hoàng, khuyên nhủ: “Phu nhân, chúng ta đi xa xa trốn đi.”

Thẩm Lan sầm mặt lắc đầu. Trước đó nàng trốn đi là bởi vì hơn mười vạn quân phản loạn quét qua, mấy trăm thuộc hạ dưới trướng nàng toàn là tiểu nhị, dân phu, sao có thể phản kháng nổi? Chỉ đành bỏ lại tiền tài mà đi tránh họa.

Nhưng Khoáng Giám Thuế Sứ lần này không phải gặp ai cũng giết như quân phản loạn, có lẽ còn có hướng giải quyết.

“Ta nếu trốn đi, sản nghiệp để lại chắc chắn sẽ bị lũ thái giám nuốt mất, bao nhiêu người dưới tay ta đều mất hết công ăn việc làm. Lúc này chưa tới đường cùng, chạy trốn sẽ là cách cuối cùng khi không còn cách nào khác.” Thẩm Lan thì thầm, “Huống hồ cho dù phải đi trốn thật, ta cũng phải tranh thủ một ít thời gian để sắp xếp tốt những người ở lại.”

Thu Diên thở dài: “Nhưng nếu bọn thái giám ép sát thì phải làm sao đây?”

Thẩm Lan cười cười: “Bọn hoạn quan cũng chỉ có vài loại thủ đoạn ấy mà thôi. Ngấm ngầm giở trò để lừa ta dự tiệc, hoặc là công khai phái nanh vuốt tới cửa hàng sinh sự, ép ta ra mặt giải quyết, lại nhân cơ hội đó bắt ta đi.” Chỉ cần nàng mang đủ người, lại cẩn thận bớt ra ngoài, Thẩm Lan có lòng tin có thể tránh khỏi.

Nhưng còn một mối lo khác khó giải quyết hơn, đó là bọn chúng chơi cứng, quyết tâm cưỡng ép bắt nàng đi. Thẩm Lan nghĩ đến đây, cũng không khỏi nghiêm nghị vẻ mặt, lặng im không nói gì.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Lý phủ. Thẩm Lan lập tức xuống xe, gõ cửa lớn của Lý phủ.

Hai nhà Thẩm, Lý trước nay không mấy hòa thuận. Thẩm Lan dựa vào danh tiếng nhà hảo tâm để làm giàu, xưa nay không quen nhìn những hành vi chiếm đoạt ruộng đất, ẩu đả tá điền của Lý Tâm Viễn. Lý Tâm Viễn ngược lại cũng chướng mắt Thẩm Lan suốt ngày chường mặt ra bên ngoài để làm ăn buôn bán, lại càng không thích vì có nàng đứng cạnh so kè, ông ta bỗng dưng trở thành tên tiểu nhân bất nhân bất nghĩa.

Nhưng hai bên gặp nhau, Lý Tâm Viễn vội vã đón Thẩm Lan vào phòng khách, dâng trà Nghi Hưng lên, cười khanh khách hỏi: “Thẩm nương tử tới chơi có việc gì không?” Phảng như hai nhà vốn chẳng có hiềm khích gì.

Thẩm Lan cũng chắp tay thi lễ, cười đáp: “Không gửi thiệp trước mà quấy rầy, mong Lý lão gia thứ lỗi cho.”

Lý Tâm Viễn xua tay: “Nói gì khách sáo thế. Thẩm nương tử hạ cố tới chơi, khác nào rồng ghé nhà tôm.”

Thẩm Lan cười cười, thấy cửa sổ trong phòng khách đều để mở, bốn bề vắng lặng, nàng cũng không tán gẫu thêm, chỉ bưng chén trà sứ thanh hoa vẽ đóa sen, mỉm cười nói: “Gần đây ngoài kia ai ai cũng đồn rằng, Lý gia là giàu nứt đố đổ vách nhất cái đất Hồ Quảng này.”

Lòng Lý Tâm Viễn nặng nề. Lời đồn này cũng không biết truyền từ đâu ra mà lại ác nghiệt đến vậy.

Ông ta dù ngẫm nghĩ trong lòng, nhưng vẫn vuốt râu cười, không hề biến sắc: “Thẩm nương tử nói đùa, Lý gia nhà ta nhân khẩu hơn trăm người, chẳng qua cũng chỉ vất vả kiếm miếng cơm thôi. Sao dám xưng là giàu nhất Hồ Quảng được?”

Thẩm Lan thả chén trà xuống, cười nói: “Lời của Lý lão gia thì ta tin đấy. Có điều, không biết Khoáng Giám Thuế Sứ có tin hay không?”

Lý Tâm Viễn trong lòng nặng trĩu, nhưng vốn là người lăn lộn thương trường, thấy cá mới chịu quăng nơm, ông ta tiếp tục giả ngu: “Chuyện này liên quan gì tới Khoáng Giám Thuế Sứ đâu chứ?”

Thẩm Lan biết ông ta giả ngu, thế là nàng cũng nói thẳng: “Lý lão gia, ta cũng không nói vớ vẩn nhiều. Ông là người thông minh, từ ngày nghe được lời đồn này, chắc có lẽ ông đã gặp hết một lượt các gia đình hào phú, lại hợp tác làm đồng minh với họ, chi tiền mua chuộc người trong triều đình, chỉ mong triều đình sẽ cho gọi Khoáng Giám Thuế Sứ quay về.”

Nàng đã nói trắng ra như thế, Lý Tâm Viễn biết rõ dù ông ta không nhận, nàng cũng một mực cho là vậy. Ông ta vuốt râu cười nói: “Đã khiến Thẩm nương tử chê cười rồi. Ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình mà thôi.”

Thẩm Lan lắc đầu: “Nếu vậy, hội đồng minh này có chỗ cho ta chứ?”

Lý Tâm Viễn cảm thấy sảng khoái hơn bao giờ hết, rốt cuộc cũng có ngày Thẩm nương tử này tới cầu xin mình, ông ta vờ kinh ngạc: “Ồ? Thẩm nương tử có ý gì?”

Thấy bộ dạng tiểu nhân đắc ý kia của ông ta, Thẩm Lan chán ghét từ tận trong lòng, nàng cũng không kể rõ toàn bộ sự việc hôm nay, chỉ mỉm cười nói: ‘Khoáng Giám Thuế Sứ không kiêng nể gì như vậy, lẽ nào sẽ tha cho Thẩm gia sao?”

Biết Thẩm Lan muốn kết đồng minh, bản năng buôn lái của Lý Tâm Viễn lại trỗi dậy, định nhân lúc cháy nhà mà hôi của: “Nếu muốn hợp tác, không biết Thẩm nương tử có thể chi tiền hay là góp sức đây?”

Lúc này bản thân Thẩm Lan gặp cảnh hiểm, cho dù đưa tiền hay góp sức, e là cũng không vượt qua được ải này. Huống hồ hai thứ này dâng cho Lý Tâm Viễn, khác nào lấy cục vàng ném con gà, có đi mà không có về.

Thẩm Lan cười cười, nhàn nhạt nói: “Ta góp một lời hứa hẹn.”

Lý Tâm Viễn sửng sốt, tò mò hỏi: “Hứa hẹn việc gì?”

“Nếu Lý gia của ngài sập……”

Nghe nàng nói, Lý Tâm Viễn giận tím mặt.

“Ta sẽ che chở hai đứa nhỏ của Lý gia ngài đến tuổi thành niên.”

Lý Tâm Viễn ngẩn ra, chợt trở nên im lặng. Một lúc sau, ông ta mới bình tĩnh nói: “Thẩm nương tử định tay không bắt giặc sao?” Cái gì cũng không đưa mà lại muốn hưởng lợi từ hội đồng minh?

Thẩm Lan không mảy may biến sắc: “Lý lão gia, đồng minh kết có nhiều mấy nữa, thì chắc chắn có thể chống lại được nếu Khoáng Giám Thuế Sứ muốn cướp bóc sao?”

Đây mới là lý do khiến Lý Tâm Viễn trầm mặc. Dù cho thương nhân toàn bộ Hồ Quảng có liên hợp lại chăng nữa, cũng chưa chắc có thể ép triều đình lui bước. Chẳng may Lý gia thật sự lâm vào cảnh cửa nát nhà tan, lời hứa hẹn của Thẩm Lan chính là một đường lui của Lý gia. 

Thẩm Lan khẽ cười: “Lý lão gia, ta buôn bán ở Hồ Quảng sáu năm, lời hứa này tuy không đến nỗi trị giá ngàn vàng nhưng đảm bảo chắc như đinh đóng cột.”

Câu này người khác có thể không tin, nhưng Lý Tâm Viễn là tin. Những thuộc hạ dưới trướng Thẩm Lan nếu qua đời, không chỉ được nhận tiền an ủi, mà cha mẹ con cái đều do Thẩm Lan đảm nhiệm nuôi nấng. Cũng chính dựa vào tín nghĩa, một người xứ khác như nàng mới có thể xé được miếng thịt từ miệng hai nhà Lý, Triệu, từ đó biến thị trường khu vực Hồ Quảng trở thành thế chân vạc.

“Lão phu tất nhiên tin lời hứa của Thẩm nương tử nặng tựa vàng.” Dứt lời, ông ta lại cười: “Có điều Thẩm nương tử đó giờ không tới, hôm nay bỗng nhiên ghé chơi, hẳn là cảm thấy mối nguy nào đó. Đã vậy, Thẩm nương tử làm cách nào bảo đảm Thẩm gia không sập trước Lý gia chúng ta?” Nếu Thẩm Lan xong đời trước, vậy lời hứa này chỉ như gió bay mà thôi.

Thẩm Lan không hề nao núng: “Lý gia hiện giờ nguy hiểm hơn ta nhiều.”

Đây là sự thật, hộ vệ của Lý gia đã bắt giữ rất nhiều những người có hành vi lén lút ở quanh phủ rồi.

“Cược một ván mà thôi.” Thẩm Lan cười nói: “Lý lão gia đã có nhiều đồng minh thân thiết đến vậy, lại thêm ta nữa không tốt hơn sao?”

Nói cũng đúng. Dù sao Lý Tâm Viễn cũng chẳng mất gì. Ông ta ngẫm nghĩ một lát, thong thả cười nói: “Thế thì từ nay cứ cách mỗi hai ngày, chúng ta sẽ gửi thư một lần để thuận tiện việc trao đổi tin tức mới nhận được.”

Nói rồi, ông ta lại nói thêm: “Theo quy tắc đồng mình, nếu có chuyện gì hãy cứ cử người đến xin giúp đỡ.” Nói thì hay lắm, đến lúc cần giúp thật thì chưa chắc đâu.

Nhưng Thẩm Lan cũng chỉ chờ có thể. Nàng không sợ bọn thái giám ngấm ngầm giở trò, chỉ sợ chúng dẫn quan binh bắt cóc đàn bà con gái. Người của nàng đã để lại một nhóm ở hồ Động Đình nhằm bảo vệ lương thực cùng với người già trẻ nhỏ trên đảo, sao bì được phú hộ chỉ lo thân mình, chỉ mỗi hộ vệ bảo an đã thuê hơn trăm người như Lý Tâm Viễn.

Cho dù Lý Tâm Viễn gian manh giảo hoạt chỉ phái ra mấy người sang dò la tin tức, bấy nhiêu cũng coi như giúp Thẩm Lan hư trương thanh thế rồi. Huống hồ nếu quả thật đến bước cưỡng ép bắt cóc đàn bà con gái, vậy khoảng cách xảy ra bạo loạn cũng chỉ trong phút chốc mà thôi. Khoáng Giám Thuế Sứ kia hẳn còn không đến mức càn rỡ như thế.

Kết đồng minh chẳng qua chỉ để phòng ngừa trước mà thôi.

Thẩm Lan mỉm cười: “Phủ đệ hai nhà chúng ta cách nhau có hai con phố. Đến lúc đó nếu đã xảy ra việc gì ngoài ý muốn, vạn mong Lý lão gia dốc lòng tương trợ. Đương nhiên nếu Lý gia xảy ra chuyện, ta cũng nhất định sẽ dốc hết sức lực.”

Lý Tâm Viễn gật đầu, hai người lại khách sáo vài câu, Thẩm Lan mới đứng lên cáo từ rời đi.

Rời khỏi Lý phủ, Thẩm Lan lại tới Triệu phủ. Danh tiếng của Triệu Lập tốt hơn Lý Tâm Viễn một chút, cho nên Thẩm Lan cũng đổi phương án, không tay không bắt giặc rồi hứa hẹn bảo hộ huyết mạch nữa, nàng chỉ hẹn xem xét tình hình và liên hệ trao đổi tin tức với Triệu gia.

Sau đó nàng lại lục tục chạy tới vài nhà khác để gặp những tiểu thương buôn lương danh tiếng tầm trung, rồi cũng kết làm đồng minh.

Ngay tại lúc Thẩm Lan bôn ba bên ngoài, Bùi Thận đang ngồi ở túp lều trong viện sau của phủ Tổng đốc.

Hai hàng rào làm từ trúc Tương Phi, một gian nhà tranh tựa núi nhìn ra sông, rất là thích hợp để nhàn nhã chơi cờ, châm đèn ngắm trăng.

Bùi Thận từ sau khi Vương Bổng tới thì ở hẳn trong nhà. Không chỉ thế, y còn cố ý chuyển đến lều tranh mà Tổng đốc tiền nhiệm để lại để tỏ ý không màng danh lợi, cũng xem như nhường nhịn lui bước. Dù cho Vương bổng có nói gì làm gì, y cũng chỉ thờ ơ.

“Thuộc hạ dưới trướng tên Vương Bổng kia có tổng cộng ba loại người. Thứ nhất đó là thái giám và gia đình của thái giám, bách hộ, kinh vệ của Cẩm Y Vệ vân vân theo tới từ Nam Kinh. Thứ hai là mười lăm người có năng lực chiêu mộ tại địa phương cùng với vệ sở, văn thư, sai dịch vân vân sẵn sàng góp sức. Thứ ba là bọn lưu manh du côn, đả hành thanh thủ mà nhóm thứ hai chiêu mộ tới.”

Nói tới đây, ngay cả Thạch Kinh Luân tới báo tin cũng ngán ngẩm: “Vương Bổng gần đây sai phái bè lũ lưu manh du côn đi dò thám các nhà phú hộ khắp nơi. Giữa chừng có mấy tên bị hộ vệ của Lý gia bắt giữ, còn bị đánh cho một trận.”

Bùi Thận sửng sốt, không ngờ hạng người bừng bừng khí thế như Vương Bổng lại chiêu mộ lũ thuộc hạ vô dụng như vậy. Nhưng ngẫm lại thì cái lũ lêu lổng du côn này mà tụ lại thành bầy chắc chắn sẽ đạp đổ khắp nơi, cướp bóc tiền của, dâm nhục nữ quyến, vô cùng đáng căm phẫn. 

Thạch Kinh Luân tiếp tục nói: “Trên tờ danh sách hắn có đã ghi tên hơn hai mươi gia đình phú hộ, trong đó Lý gia nằm vị trí đầu tiên.” Dứt câu, hắn thấp giọng bổ sung thêm: “Thẩm gia cũng nằm trong số đó.”

Bùi Thận sầm mặt, quẳng tờ danh sách xuống hỏi: “Không phải đã bảo Lê Đại Dụng nhắc nhở Vương Bổng rằng Thẩm gia nộp hai vạn thạch lương thực rồi sao?” Vương Bổng không khỏi quá mức làm càn, không thèm quan tâm ý của y.

Thạch Kinh Luân cũng lấy làm lạ: “Cấp dưới có tới báo rằng lúc ấy Vương Bổng đương trường đã nhận lời không đụng tới Thẩm gia. Chỉ là không biết vì sao, giữa trưa hôm nay gặp thoáng qua một tên tiểu thái giám liền đổi ý.” Lại nói: “Tiểu thái giám kia vô cùng cẩn trọng, cho tiền cũng không chịu lộ ra. Cấp dưới sợ lộ thân phận, lại không thể đánh để hắn khai ra, cho nên chi tiền hối lộ những người xung quanh, thế là hỏi thăm được thái giám này có một nhân tình, sáng sớm mới ra ngoài để đi gặp người đó. Ti chức đã phái người đi điều tra thêm.”

Vẻ mặt Bùi Thận lãnh đạm. Y thật ra cũng chẳng bận tâm Thẩm nương tử hay Vương nương tử gì cả. Chỉ là Thẩm gia đã nộp lương thực, Vương Bổng lại không dám kiêng nể gì mà quét mặt mũi của y, đây mới là điều khiến Bùi Thận không hài lòng. 

“Đã phái người theo sát Vương Bổng kia chưa?” Bùi Thận nhàn nhạt nói.

Thạch Kinh Luân gật đầu: “Đại nhân cứ yên tâm. Bọn tay chân của thiến cẩu đều là hạng vớ vẩn thôi. Khác với Cẩm Y Vệ gốc nằm dưới tay ti chức, Cẩm Y Vệ mới ở Nam Kinh đội hình rời rạc. Ti chức phái ra mười mấy người trà trộn vào trong, theo dõi vô cùng sát sao.”

Hắn vừa dứt lời, Bùi Thận chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vã. Trần Tùng Mặc gõ cửa: “Bẩm Gia, Đàm Anh tới.”

Thạch Kinh Luân giật mình, chắp tay thi lễ rồi đi ra cửa.

Một lát sau, Thạch Kinh Luân sắc mặt u tối vội vàng tới báo: “Đại nhân, Vương Bổng dẫn theo mấy chục người ra ngoài.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận