Ta Không Phải Là NPC
Chương 357: Một mình xâm nhập, dẹp yên thảo nguyên!
Chương 357: Một mình xâm nhập, dẹp yên thảo nguyên!
Việc thứ nhất, thanh lý chiến trường.
Không chỉ là phải thanh lý kim tệ, trang bị của trăm vạn tinh kỵ Ô Hoàn và mấy vạn Thương Lang Phong Kỵ rơi xuống kia, còn phải thanh lý kim tệ cùng trang bị của hơn mười vạn người chơi sau khi chết trận rơi xuống.
Dù sao.
Ban đầu là mười mấy vạn người chơi, sống đến sau cùng vẫn chưa tới ba vạn.
Những kim tệ cùng trang bị của người chơi chết trận rơi xuống kia, tất nhiên là phải trả lại cho bọn hắn. Thậm chí những kim tệ và trang bị mà tinh kỵ Ô Hoàn cùng Thương Lang Phong Kỵ rơi xuống trên khu vực chiến trường lần này, cũng phải chia cho bọn hắn một phần.
Đương nhiên.
Những thứ này cũng không cần Tô Mục để ý tới.
Tất nhiên là do hệ thống thống kê, còn mấy công hội trò chơi cùng người chơi tự do đỉnh cấp kia đi chấp hành.
Việc thứ hai, ở trên thảo nguyên chờ đợi hết một tháng cuối cùng.
Chính là vì để tránh cho dịch bệnh lan truyền đến bên trong Đại Hán.
Giả Hủ sáng tạo ra loại dịch bệnh này có thời kỳ ủ bệnh một tháng cùng thời gian sinh tồn ba tháng. Chỉ cần hết ba tháng, virus dịch bệnh liền sẽ tử vong.
Trước lúc này. . .
Nếu như có người Ô Hoàn hoặc người chơi mang theo virus dịch bệnh tiến vào bên trong Đại Hán, đồng thời truyền đi. . . Tô Mục sẽ không chỉ là ác ma khát máu trên đại thảo nguyên, mà sẽ nhảy lên trở thành Ma vương nhân gian không thua gì Đổng Trác!
Vì phòng ngừa điều này xảy ra.
Tô Mục không chỉ đưa tin cho Công Tôn Toản, để hắn bày trận ở biên giới Đại Hán, không cho phép bất kỳ một người Ô Hoàn cùng người chơi nào thông qua biên giới, đồng thời cũng ban bố cho các người chơi một nhiệm vụ sau cùng.
Đó chính là.
Tiêu diệt toàn bộ bộ lạc Ô Hoàn còn sót lại!
Đồng thời dựng phòng tuyến thứ nhất tại trên thảo nguyên, phòng ngừa người Ô Hoàn cá chết lưới rách, xông vào lãnh thổ Đại Hán.
Kể từ đó.
Đem nhân tố không ổn định là người chơi này biến thành phòng tuyến thứ nhất ngăn cản người Ô Hoàn còn sót lại, đủ để cho bọn hắn ở trên đại thảo nguyên chờ đủ một tháng cuối cùng, thậm chí là thời gian còn lâu hơn!
Đương nhiên.
Người chơi cũng có thể trở về ngay bây giờ.
Chỉ cần chết trận, hồi sinh tại bên trong lãnh địa hoặc là trụ sở của mình, tất nhiên sẽ không có nỗi lo về sau.
Truyền đạt hai cái mệnh lệnh cuối cùng.
Sau khi ban bố nhiệm vụ cuối cùng, Tô Mục liền chỉnh đốn tướng sĩ dưới trướng của mình, rời khỏi vương đình, hướng về phía phương bắc đại thảo nguyên đuổi theo.
Còn kim tệ và trang bị trên chiến trường ư?
Hắn không cần, đó là chiến lợi phẩm của các người chơi.
Thậm chí ngay cả tài phú và kỳ trân dị bảo bên trong vương đình, Tô Mục cũng không để ý đến!
Nhiệm vụ cuối cùng đã được phát động.
Nói cách khác, trước khi hắn hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, tất cả thành trì của tộc Ô Hoàn bao quát cả tài phú bên trong vương đình, cũng sẽ không bị cướp đoạt, mà sẽ quyết định bằng hình thức phần thưởng nhiệm vụ, chờ đợi nhiệm vụ cuối cùng thành công hoặc là thất bại.
Nhiệm vụ thất bại, tất cả tài phú của tộc Ô Hoàn bên trong thành trì này, tất nhiên sẽ biến thành vật vô chủ, ai cũng có thể cướp đoạt.
Nhiệm vụ thành công, tất cả tài phú đều thuộc về Tô Mục!
Như vậy.
Tô Mục cũng không cần tốn thời gian dài dằng dặc đi thanh lý từng bộ lạc, từng tòa thành trì để thu thập toàn bộ tài phú của tộc Ô Hoàn, hệ thống tự nhiên sẽ giúp hắn thu thập.
Đồng thời.
Cái nhiệm vụ cuối cùng này, Tô Mục cũng không có ý định để người chơi tham gia vào.
Chỉ có khi một mình mang theo dưới trướng của mình hoàn thành nhiệm vụ này, hắn mới có thể độc chiếm tài phú khổng lồ kia của tộc Ô Hoàn. Sau lần bắc chinh này thực sự kết thúc, hắn mới có thể. . . Cấp chiến lợi phẩm cho người chơi!
Nếu như chỉ bằng vốn liếng bây giờ của Tô Mục, chỉ sợ chỉ mới cấp chiến lợi phẩm cho người chơi. . . đã đủ để cho hắn trở lại lúc trước khi giải phóng! (Nghèo!)
Một vạn huyền giáp thiết kỵ, còn thừa lại hơn sáu ngàn.
Ba ngàn Lạc Nhật cung kỵ, còn thừa lại hơn một ngàn.
Hai vạn Bạch Mã Nghĩa Tòng, còn thừa lại hơn tám ngàn.
Lại thêm Lạc Thiên Thiên, Giả Hủ, Điển Vi, Hoàng Trung, Triệu Vân. . . Đây cũng là lực lượng cuối cùng bên cạnh Tô Mục.
Mà điều hắn phải đối mặt, là tên thiền vu Ô Hoàn Lâu Ban chưa trưởng thành này, cùng với hai Đại tướng Ô Hoàn là Ô Diên và Khó Lâu, cùng kỵ binh và số lượng tộc nhân Ô Hoàn còn lại trên trăm vạn dù đã bị diệt 70%!
Khó không?
Nói khó thì cũng khó, nói không khó thì cũng không khó.
Cho dù là lấy lực lượng cuối cùng này đối mặt với trăm vạn đại quân, Tô Mục cũng có lòng tin đem nó đánh tan, chém giết!
Nhưng mà.
Chỗ khó lớn nhất là phải tìm được Lâu Ban, chém giết Lâu Ban!
Chém giết. . . hi vọng quật khởi cuối cùng của tộc Ô Hoàn!
. . .
. . .
Tô Mục rời đi.
Mang theo tướng sĩ dưới trướng của mình, không quay đầu lại, thẳng một đường hướng phía bắc.
Trên mảnh chiến trường chưa thanh lý này liền chỉ còn lại người chơi.
"Nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù kết thúc rồi?"
"Chiến tranh kết thúc rồi?"
Lãnh Nguyệt có chút nằm mơ.
"Nhìn giao diện thuộc tính của ngươi chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Mệnh Mang Thanh Long liếc mắt, nói ra: "Còn có nhiệm vụ cuối cùng nữa, phải phòng ngừa tộc nhân Ô Hoàn còn lại thừa dịp một tháng cuối cùng này xông vào nội biên cảnh Đại Hán quậy phá."
"Chặn đường, phòng thủ, so sánh với công thành đoạt đất còn khó khăn hơn nhiều. . ."
"Cho nên. . ."
Đột nhiên con mắt Lãnh Nguyệt tỏa ra ánh sáng, nhìn chằm chằm vô số thi thể bên trên chiến trường, từng mảnh vàng óng ánh và ánh sáng đẹp đẽ: "Những kim tệ cùng trang bị này, tất cả đều thuộc về chúng ta sao?"
"Phượng Vũ hầu. . . Cứ thế trực tiếp đi luôn?"
"Đúng vậy a!"
Sau khi Lãnh Nguyệt nhắc nhở, Mệnh Mang Thanh Long mới phản ứng được.
Bên trên bảng nhiệm vụ đúng là có xuất hiện nhiệm vụ để cho bọn hắn thanh lý chiến trường, nhưng sau khi thu thập những kim tệ cùng trang bị này, cũng không có nhắc nhở phải giao cho Phượng Vũ hầu a!
Coi như một phần kim tệ cùng trang bị phải trả lại cho người chơi chết trận, một phần phải phân cho người chơi chết trận.
Nhưng. . .
Chỉ vẻn vẹn những thứ còn lại kia, đối với bọn hắn mà nói cũng là tiền tài rơi đầy đất!
Huống hồ. . .
Để cho dưới trướng của mình gia nhập vào trong hàng ngũ thanh lý chiến trường, Lãnh Nguyệt cùng Mệnh Mang Thanh Long liếc nhau một cái, sau đó trong tíc tắc điên cuồng phóng về phía vương đình đã trở thành một tòa thành chết!
Vương đình!
Vương đình a!
Tài phú lớn nhất của tộc Ô Hoàn, hẳn là giấu ở bên trong vương đình a!
Đáng tiếc.
Hai người chơi này không biết cho dù so đấu tốc độ, dù có xông vào bên trong vương đình, thu hoạch của bọn hắn cũng kém với thanh lý chiến trường.
Thời điểm Tô Mục bắt đầu thực hiện nhiệm vụ cuối cùng, tài phú chân chính của tộc Ô Hoàn. . .
Đã được hệ thống che giấu!
Mấy giờ sau.
Lãnh nguyệt và Mệnh Mang Thanh Long ủ rũ cúi đầu trở về.
Bọn hắn tìm được một chút kim tệ và trang bị, nhưng còn lâu mới khoa trương như bọn hắn tưởng tượng.
Ý nghĩ một đêm chợt giàu trước đó đã tan vỡ.
Cũng may.
Không phải là không có thu hoạch.
Lại thêm kim tệ và trang bị mà người chơi dưới quyền bọn họ thanh lý chiến trường lấy được, cũng đủ để cho bọn hắn kiếm được một món tiền nhỏ.
Về phần độ cống hiến. . .
Mỗi người đều khẳng định!
Đợi đến lúc Tô Mục trở về, thời điểm mở ra danh sách trao đổi độ cống hiến, thực lực của bọn hắn đều sẽ nghênh đón một lần tăng vọt!
Chỉ cần chờ đợi.
Chờ đợi Tô Mục trở về mà thôi!
Chương 358: Hết thảy đều kết thúc, tận thế của Ô Hoàn!
Thanh lý xong chiến trường, Mệnh Mang Thanh Long cùng Lãnh Nguyệt liền dẫn những người chơi còn lại rời khỏi chiến trường, cũng rời khỏi toà vương đình này, bắt đầu xuất phát về phía biên cảnh Đại Hán, bắt đầu bố trí tuyến phòng ngự thứ nhất.
Một tuần sau.
Chiến tuyến phòng ngự thành công được dựng lên.
Người chơi với số lượng chưa đến ba vạn, đóng trại ngay ở trên thảo nguyên gần biên cảnh Đại Hán.
Hai tuần sau.
Nhóm kỵ binh Ô Hoàn đầu tiên ý đồ muốn xông vào trong biên cảnh Đại Hán bị phát hiện, sau đó bị chém chết.
Ba tuần sau.
Lại có hai nhóm kỵ binh Ô Hoàn ý đồ muốn xông vào trong biên cảnh Đại Hán bị phát hiện, sau đó bị chém giết.
Bốn tuần sau. ..
Ôn dịch mất đi hiệu lực, virus tử vong.
Rời khỏi Đại Hán đã mấy tháng lâu, quân đoàn người chơi còn sót lại mang theo tài phú và vinh quang đầy người. . . Trở về Đại Hán!
Đúng thế.
Vinh quang!
Khi người chơi khác trong lãnh thổ Đại Hán vẫn còn đang đánh thổ phỉ, đánh cường đạo, xây dựng lãnh địa. Những người chơi tinh anh này đã xông khỏi biên cảnh Đại Hán, tham dự một nhiệm vụ tình tiết lịch sử đặc thù, chinh phạt dị tộc. Gần như diệt tộc Ô Hoàn. ..
Đây không phải vinh quang thì là cái gì?
Huống hồ.
Không chỉ vinh quang đâu!
Phàm là người chơi tham dự vào tình tiết lịch sử đặc thù lần này, ai không phải kiếm đầy bộn đầy bát?
Kinh nghiệm, không cần nhiều lời.
Dù là những người chơi chết trận, trong lần tình tiết lịch sử đặc thù này cũng tăng lên không chỉ một cấp.
Kim tệ và trang bị.
Cho dù là người chơi chết trận sớm nhất, thu hoạch hoặc là kim tệ và trang bị được chia, hoặc là mấy tháng vượt qua ở biên cảnh Đại Hán.
Cuối cùng, độ cống hiến!
Tô Mục chưa trở về, danh sách trao đổi độ cống hiến cũng chưa mở ra.
Nhưng mà!
Chỉ nhìn số lượng độ cống hiến đã cố định hóa trên bảng thuộc tính của mình. . . trong lòng mỗi một người chơi đều tràn đầy kích động! Không phải tình tiết lịch sử, mà còn hơn tình tiết lịch sử!
Chỉ e đợi đến khi Tô Mục trở về, chỉ tính riêng chiến lợi phẩm hối đoái từ độ cống hiến, cũng đủ để cho thực lực của vô số người chơi tăng vọt!
Sau đó.
Những người chơi liền về tới cuộc sống thường ngày trong trò chơi.
Nên luyện cấp thì luyện cấp.
Nên xây dựng thì xây dựng.
Ai bảo Tô Mục còn chưa trở về?
Điều bọn hắn có thể làm, cũng chỉ là chờ đợi.
. ..
. ..
Thời gian thấm thoắt.
Khi nội biên cảnh Đại Hán gió nổi mây phun, tranh bá giữa các lộ chư hầu cũng đã hiện mánh khóe ban đầu, nhiệm vụ cuối cùng mà Tô Mục tiếp nhận này, cũng đã tới hồi cuối.
Ròng rã hơn ba tháng.
Từ khi trận chiến vương đình Ô Hoàn kia kết thúc đến bây giờ, đã ròng rã hơn ba tháng trôi qua.
Tô Mục không thể tính toán.
Trong thời gian ba tháng này mình đã đánh chết bao nhiêu địch nhân.
Cũng không thể tính toán, võ tướng, mưu sĩ và các tướng sĩ dưới trướng mình, đã đánh chết bao nhiêu địch nhân.
Hắn chỉ biết là.
Đẳng cấp của mình từ cấp 59 tăng lên tới cấp 63.
Bốn cấp mang tới 4 điểm thuộc tính tự do, cũng đưa cảnh giới của hắn từ Địa giai trung phẩm tăng lên tới Thiên giai thượng phẩm.
Khoảng cách với Thánh phẩm Thiên giai cuối cùng, cũng chính là Tiên Thiên cảnh giới đại viên mãn, chỉ còn cách xa một bước!
Không chỉ là hắn.
Lạc Thiên Thiên cuối cùng đã bước vào lĩnh vực tuyệt thế.
Hơn nữa còn sắp tới gần max 100 điểm trí tuệ.
Giả Hủ sớm đã đạt đến max 100 điểm trí lực, chính thức bước vào Tiên Thiên cảnh giới.
Điển Vi, Hoàng Trung, Triệu Vân. ..
Số lượng địch nhân mà tam đại tuyệt thế võ tướng đã đánh giết trong trận chiến này gần bằng Tô Mục. Vô số địch nhân bị đánh giết, mang tới lượng lớn điểm kinh nghiệm, cũng đưa đẳng cấp của bọn hắn tăng lên, cũng liên đới làm cho bọn hắn bước vào Tiên Thiên cảnh giới!
Hơn nữa.
Hơn ba tháng truy sát cao độ, tư chất càng cao, đột phá có được lại càng lớn!
Đương nhiên.
Không phải không có trả giá.
Hơn ba tháng, tiến hành vô số trận chiến tranh lấy ít đấu nhiều, NPC binh chủng dưới trướng Tô Mục sắp chết hết.
Huyền giáp thiết kỵ, chỉ còn lại hơn hai ngàn.
Lạc Nhật cung kỵ, chỉ còn lại hơn mấy trăm.
Bạch Mã Nghĩa Tòng, chỉ còn lại hơn hai ngàn.
Tổng cộng chưa đến năm ngàn.
Nhắc nhở của hệ thống không sai.
Khi bọn hắn truy sát Lâu Ban cùng với đại tướng dưới trướng, sẽ phải đụng độ với sự chặn đường và đuổi giết điên cuồng đến từ tộc Ô Hoàn.
Thời gian ba tháng.
Gần như mỗi một ngày, bọn hắn đều sẽ gặp được địch nhân; gần như mỗi một ngày, bọn hắn đều phải tiến hành chiến đấu.
Cứ như thế.
Kéo dài ròng rã hơn ba tháng, bọn hắn mới có thể thu được nhiều kinh nghiệm như thế, tăng lên nhiều thực lực như thế. Cũng bởi vậy. . . tướng sĩ dưới trướng hắn, mới bị giết chết nhiều như vậy!
Sau đó.
Đợi đến khi cuộc truy sát gần tới hồi cuối, binh lực còn có bao nhiêu đã không còn quan trọng.
Bởi vì.
Trong cuộc chặn đường và truy sát dài dằng dặc, gần 30% tộc nhân còn lại của tộc Ô Hoàn kia. . . Cũng trên cơ bản đã chết gần hết.
‧‧‧‧‧ cầu hoa tươi ‧‧‧
Thời điểm Tô Mục mang theo tướng sĩ còn sót lại dưới trướng mình, tới gần Bắc biên giới đại thảo nguyên đuổi kịp đoàn người Lâu Ban, thứ bọn hắn đối mặt, chỉ là Lâu Ban nhỏ tuổi, thân là đỉnh cấp võ tướng Ô Diên, Nan Lâu. Cùng với không đến mười vạn tinh kỵ Ô Hoàn dưới quyền bọn họ.
Đúng thế.
Trừ bỏ những tộc nhân Ô Hoàn phân bố rải rác.
Không đến mười vạn tinh kỵ Ô Hoàn trước mắt đây, chính là lực lượng cuối cùng của tộc Ô Hoàn.
Biên giới đại thảo nguyên.
Bọn người Lâu Ban cuối cùng đã bị cản lại.
Phía trước, đã bắt đầu xuất hiện phong cảnh núi non.
Lại nhìn trước nữa, hoàn toàn không còn vùng đất bằng phẳng như đại thảo nguyên.
Khi tinh thần và thể lực đều đạt tới cực hạn, thậm chí đã tiêu hao quá nhiều, có là thảo nguyên quen thuộc nhất, bọn hắn vẫn còn chưa trốn thoát sự truy kích của đám người Tô Mục, huống chi là xâm nhập vào núi non?
Thua thì thua tại đây.
Bọn hắn không có lấy một vị mưu sĩ giống như Giả Hủ và Lạc Thiên Thiên.
Mặc kệ là hành quân hay là truy tung, hay là bài binh bố trận, gần như mỗi một bước tiếp theo của bọn hắn, đều bị Giả Hủ đoán trúng.
Cho nên.
Dù cho có tộc nhân Ô Hoàn liều chết truy sát và chặn đường, bọn hắn cuối cùng vẫn không thể đào thoát.
"Suy cho cùng, phải kết thúc."
Đứng trước những tộc nhân Ô Hoàn cuối cùng, Tô Mục thở dài.
Ba tháng truy sát.
Lại thêm thời gian lúc trước.
Đã ròng rã nửa năm trôi qua.
Đây chính là lần xuất chinh hắn rời xa Phượng Vũ quận với thời gian dài nhất! Ngay cả là lần quốc chiến đầu tiên, cũng chỉ mới kéo dài hơn ba tháng mà thôi!
Mà bây giờ.
Mọi thứ, rốt cục phải kết thúc!
Khẽ than thở một tiếng.
Tô Mục ánh mắt bỗng sắc bén: "Tất cả mọi người. . . Theo bản hầu công kích! Chém hết dị tộc!"
Sau một khắc.
Tô Mục xông ra ngoài.
Một đám võ tướng và đám NPC binh chủng phía sau hắn cũng theo sát phía sau, thẳng hướng đến đám dị tộc cuối cùng này!
Đối diện.
Bọn người Lâu Ban không còn tiếp tục chạy trốn.
Đã không còn hi vọng thoát đi nữa.
Khi Tô Mục một ngựa đi đầu, mang theo tướng sĩ dưới trướng đánh tới, Ô Diên và Nan Lâu rống lên, mang theo tướng sĩ cuối cùng dưới trướng mình công kích!
Lâu Ban cũng đang rống lên, nắm lấy loan đao trong tay công kích!
Ô Hoàn tất tận.
Nhưng ở trước khi tận. . . Bọn hắn muốn thể hiện sự quật cường sau cùng của Ô Hoàn nhất tộc!
Chương 359: Danh hiệu đặc thù: Người diệt tộc!
Oanh! ! !
Võ tướng kỹ bộc phát ra.
Hai đại võ tướng sau cùng Ô Diên và Nan Lâu của tộc Ô Hoàn chưa tới gần bên người đám người Tô Mục, đã phải nghênh đón tấn công mang tính hủy diệt của Tô Mục!
Bọn hắn chỉ là võ tướng đỉnh cấp.
Tô Mục cũng đã đạt đến Thiên giai thượng phẩm!
Khi một đạo võ tướng kỹ chém ra, trăng khuyết đỏ kim xẹt qua, hai đại võ tướng này ngay cả tới gần bên người Tô Mục cũng làm không được. . . Đã bị một trảm trăng khuyết đỏ kim chém, hóa thành mảnh vỡ.
Sau đó.
Tô Mục xông vào trong tinh kỵ Ô Hoàn.
Tướng sĩ dưới trướng hắn cũng theo sát xông vào.
Năm ngàn vs mười vạn.
Đây là một trận giết chóc nghiêng về một bên! Một trận bọn người Tô Mục đồ sát tộc Ô Hoàn sau cùng!
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Từng đạo võ tướng kỹ bạo phát ra.
Số lượng tộc nhân của tộc Ô Hoàn đang nhanh chóng giảm.
Mà những lực lượng cuối cùng của tộc Ô Hoàn, dùng hết toàn lực. . . Cũng chỉ để lại cho trên thân bọn người Điển Vi một đường vết thương vô nghĩa. Hoặc là, mất sinh mệnh của mấy người thậm chí mấy người đồng liêu, mới chém được một vị Lạc Nhật cung kỵ hay Bạch Mã Nghĩa Tòng.
Đúng thế.
Đến lúc này.
Đã mất đi võ tướng, đã mất đi binh chủng đặc thù. . . Những tộc nhân Ô Hoàn còn sót lại, thậm chí ngay cả tư cách gây thương tích cho huyền giáp thiết kỵ cũng không có!
Dễ như trở bàn tay!
Khi Tô Mục mang theo huyền giáp thiết kỵ đục xuyên trận liệt Ô Hoàn, xuất hiện trước người Lâu Ban.
Huyết Thần Kích chém ra.
Đem vị Thiền Vu tương lai có tư chất tuyệt thế, nhưng lại chưa trưởng thành chém giết!
Chiến đấu, chưa kết thúc.
Thời điểm Tô Mục trở lại, mang theo huyền giáp thiết kỵ một lần nữa chém giết, số lượng kỵ binh Ô Hoàn càng ngày càng ít, càng ngày càng ít hơn.
Rốt cục.
Đến lúc một kỵ binh Ô Hoàn cuối cùng bị chém giết!
Nhiệm vụ cuối cùng được Tô Mục tiếp nhận, cũng rốt cục hoàn thành!
Chỉ một thoáng!
Liên tiếp nhắc nhở của hệ thống, nổi lên trên giao diện thuộc tính của hắn!
"Ngươi đã giết Thiền Vu của Ô Hoàn - Lâu Ban, đánh chết đại tướng của Ô Hoàn Ô Diên và Nan Lâu. Hi vọng quật khởi cuối cùng cảu tộc Ô Hoàn đã bị bóp chết, tộc Ô Hoàn tiêu vong, chính thức rời khỏi võ đài lịch sử."
Kết thúc.
Khi nhắc nhở của hệ thống xuất hiện, cũng mang ý nghĩa Tô Mục đã hoàn thành hứa hẹn với Công Tôn Toản.
Thậm chí.
Còn không cần phải tiếp tục phái binh tiêu diệt toàn bộ người Ô Hoàn còn lại trên đại thảo nguyên này!
Bởi vì.
Khi nhắc nhở hệ thống này xuất hiện, cũng mang ý nghĩa người trên đại thảo nguyên, tất cả Ô Hoàn trốn được, may mắn còn sống sót. . . Đều đã bị hệ thống xoá bỏ!
Từ đây.
Trong thế giới game đại khu Viêm Hoàng, không còn tồn tại cái tên dân tộc Ô Hoàn nữa!
"Dưới tình huống không có dị nhân hiệp trợ, ngươi một mình mang binh hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng: Chém tận giết tuyệt. Của cải của tộc Ô Hoàn đều thuộc sở hữu của ngươi, ngươi có thể lựa chọn tiếp nhận của cải của tộc Ô Hoàn bây giờ, hoặc là tiếp nhận của cải của tộc Ô Hoàn sau khi trở về lãnh địa của mình."
Như Tô Mục đã dự đoán.
Sau khi tự mình hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, hệ thống tất nhiên sẽ trợ giúp mình thu thập của cải của tộc Ô Hoàn.
Mặc kệ là vương đình bên trong, vẫn là những cái kia đã trở thành tử thành bộ lạc bên trong, thậm chí của cải mà tộc Ô Hoàn che giấu. . . tất cả đều thuộc về Tô Mục, thuộc về Phượng Vũ quận!
Lựa chọn tiếp nhận sau khi trở về lãnh địa, Tô Mục tiếp tục xem nhắc nhở hệ thống tiếp sau.
"Ngươi đã diệt tuyệt tộc Ô Hoàn."
"Dưới sự thống lĩnh và chỉ huy củ ngươi, một dân tộc trung đẳng đã hoàn toàn bị diệt tuyệt, rời khỏi võ đài lịch sử."
"Ngươi đạt được thành tựu 'Diệt tộc'."
"Ngươi thu được danh hiệu đặc thù: Người diệt tộc."
"Ngươi diệt tuyệt tộc Ô Hoàn, trên căn bản đã ngăn cản hết tộc quấy nhiễu của tộc Ô Hoàn đến biên cảnh Đại Hán, sự tích của ngươi lưu truyền ra toàn bộ Đại Hán và xung quanh, giá trị danh vọng + 10 vạn."
Một thành tựu, diệt tộc.
Một danh hiệu đặc thù, người diệt tộc.
Và giá trị danh vọng mười vạn điểm!
Có mười vạn điểm giá trị danh vọng này, tổng giá trị danh vọng bây giờ của Tô Mục lập tức từ 70600 điểm trước, tăng thẳng đến 170.600 điểm, đạt đến hơn 17 vạn!
Sau đó.
Tô Mục nhìn về phía danh hiệu đặc thù mình lấy được.
. ..
Người diệt tộc: Danh hiệu đặc thù Cấp SS.
Miêu tả danh hiệu: Ngươi đã diệt một dân tộc. Chiến tích và thanh danh của ngươi sẽ khiến người dân tộc khác nghe tin sợ mất mật. Lúc khởi xướng chiến tranh với dị tộc, tướng sĩ dưới sự thống trị của ngươi sẽ nhận được tăng thêm 10% sĩ khí và chiến lực; nhận được tăng thêm 10% điểm kinh nghiệm và độ thuần thục kỹ năng.
Hệ thống nhắc nhở: Đẳng cấp danh hiệu và hiệu quả có thể tăng lên thông qua hành vi diệt tộc hoặc diệt quốc.
. ..
Danh hiệu đặc thù cấp SS!
Khi thấy tác dụng của danh hiệu này, trong lòng Tô Mục cũng tràn đầy kinh hỉ.
Danh hiệu này không phải là danh hiệu chuyên môn.
Cũng không thể tăng lên sức mạnh của hắn.
Nhưng mà. . . Đây là danh hiệu tác dụng với đội quân a! Trực tiếp tác dụng lên trên người tất cả tướng sĩ mà hắn thống trị! Dạng danh hiệu như vậy, so với tăng lên danh hiệu đối với thực lực cá nhân bây giờ của Tô Mục càng thêm hữu dụng!
Huống hồ.
Danh hiệu này có thể thăng cấp a. ..
Dị tộc.
Nghĩ đến điều kiện tấn thăng danh hiệu, ánh mắt Tô Mục hơi lóe lên một cái: Ngoại trừ Ô Hoàn. . . chung quanh Đại Hán còn ai có thể tấn công và thích hợp để tấn công đây?
Ban thưởng cho hủy diệt Ô Hoàn còn chưa kết thúc.
Khi Tô Mục nhìn về phía điều nhắc nhở cuối cùng của hệ thống, lượng lớn điểm kinh nghiệm tuôn ra, khiến đẳng cấp của hắn từ cấp 63 ban đầu tăng lên tới cấp 64, lần nữa nhận được một điểm thuộc tính tự do.
Đây cũng là phần thưởng điểm kinh nghiệm sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn từ điểm này...
Tuy nói, Tô Mục chỉ gần như là một người chơi, nhưng đã được hưởng trên cả đãi ngộ của người chơi.
Đến lúc này.
Ban thưởng của hệ thống đối với lần diệt tuyệt Ô Hoàn này của Tô Mục cuối cùng cũng kết thúc.
Tộc Ô Hoàn rời khỏi võ đài lịch sử.
Mảnh thổ địa so với một châu của Đại Hán còn rộng lớn bát ngát hơn. . . Cũng đã trở thành vật vô chủ.
Không!
Cũng không hẳn là vật vô chủ!
Nếu như Tô Mục diệt tuyệt Ô Hoàn, định khối đất đai này, vùng thảo nguyên bát ngát này đương nhiên tất cả phải thuộc về Tô Mục!
Chỉ là.
Còn cần một thủ tục nữa mà thôi!
Trong lòng suy tư một phen, Tô Mục để mấy ngàn NPC binh chủng may mắn còn sống sót hiệp trợ Lạc Thiên Thiên thanh lý chiến trường, ánh mắt của hắn lại là nhìn về phía một trong tam đại võ tướng dưới trướng mình, võ tướng duy nhất chưa nhận chủ.
Triệu Vân, Triệu Tử Long.
"Tử Long."
Ánh mắt chuyển hướng Triệu Vân, Tô Mục nói khẽ: “Có nguyện thật sự gia nhập dưới trướng bản hầu, theo bản hầu ngao du thiên hạ, chinh chiến dị tộc không?"
Đây là lời mời chào chính thức.
Khi Công Tôn Toản giới thiệu, Triệu Vân chỉ mới quy thuận chứ không nhận chủ, Tô Mục không có ý kiến.
Bây giờ Ô Hoàn đã diệt. ..
Vị tuyệt thế danh tướng đã bước vào Tiên Thiên cảnh giới đây, cũng đến thời điểm cần nhận chủ.
Quả nhiên.
Khi Tô Mục hỏi câu này, Triệu Vân lập tức xuống Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, đi đến trước người Tô Mục, quỳ một chân trên đất, mặt mũi trịnh trọng: "Nếu Tô hầu không bỏ, Triệu Vân. . . Nguyện ý!"
Chương 360: Triệu Vân nhận chủ, chỉ huy hoàn mỹ!
Tất cả đều cứ như vậy mà nước chảy thành sông.
Từ khi bắt đầu rời khỏi Hữu Bắc Bình quận cho đến bây giờ, thời gian ròng rã đã qua nửa năm.
Trong thời gian này, Triệu Vân vẫn cứ luôn đi theo bên người Tô Mục chinh chiến với dị tộc.
Vốn dĩ, thái độ của Triệu Vân vẫn luôn luôn là ước mơ Tô Mục, sau khi trải qua thời gian nửa năm ròng rã tiếp xúc với nhau. . . Thứ gọi là nhận chủ cũng chỉ là một đoạn thủ tục mà thôi.
Tô Mục cười một tiếng dài, đỡ Triệu Vân dậy.
Sớm đã là người một nhà, tất nhiên không cần khách sáo nhiều như vậy.
Sau khi Triệu Vân nhận mình làm chủ, Tô Mục trực tiếp mở ra giao diện thuộc tính của hắn:
. . .
“ Họ tên”: Triệu Vân, gọi Tử Long
“Danh hiệu”: Bạch Mã Ngân Thương, thiên hạ vô song (cấp độ SSS)·
“Thân phận”: Lưu dân
“Chức nghiệp”: Võ tướng (võ tướng tuyệt thế, Nhân giai trung phẩm)
"Đẳng cấp”: Cấp 92
“Thuộc tính”: Chỉ huy 96, Sức mạnh 100, Trí tuệ 73, Chính trị 62
“Đặc tính “: Thương kiếm song tuyệt, nhất ngựa tuyệt trần, trung dũng
“Công pháp”: Ngân Long tâm pháp (công pháp tuyệt thế, cấp 9)
“Kỹ năng”: Ngân long nghịch lân thương, Bạo vũ lê hoa thương, Bách điểu triều phượng thương, Thất thám bàn xà thương, Bình thiên kiếm pháp. . .
“ Trang bị”: Long Đảm Lượng ngân thương (thần binh chuyên môn), Thanh Phong kiếm (linh khí)
“Độ trung thành”: 97 điểm
“Binh chủng chuyên môn”: Ngân Long thiết kỵ (binh chủng đặc thù chuyên môn)
“Điểm thuộc tính tự do”: 0 điểm
. . .
Bạch Mã Ngân Thương, thiên hạ vô song!
Đây chính là thuộc tính của Triệu Vân!
Không chỉ là giá trị sức mạnh đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên, đạt đến cấp độ Nhân giai trung phẩm, mà ngay cả giá trị chỉ huy. . Triệu Vân cũng cao tới 96 điểm! Nói cách khác, nếu như dựa theo giá trị sức mạnh lại phân chia giai vị một lần nữa, Triệu Vân vẫn là tuyệt thế danh tướng!
Thuộc tính như thế.
Có thể nói Triệu Vân là một vị chỉ huy hoàn mỹ!
Công pháp tuyệt thế cấp 9, cộng với võ tướng kỹ lộng lẫy, lại thêm trước đây đã có thần binh chuyên môn (lúc đó Triệu Vân còn chưa có đạt được Thanh Phong kiếm) cùng với binh chủng đặc thù chuyên môn, Tô Mục dường như tìm không thấy khuyết điểm của Triệu Vân!
Đúng thế.
Triệu Vân có binh chủng đặc thù riêng của mình.
Chỉ là, ban đầu vẫn dụng lực ở dưới trướng của Công Tôn Toản, hắn vẫn luôn lấy thân phận thống lĩnh của Bạch Mã Nghĩa Tòng để xuất hiện.
Mà bây giờ.
Sau khi quy thuận Tô Mục, được Tô Mục ủng hộ, hắn lập tức có thể đem Ngân Long thiết kỵ huấn luyện ra, để quận Phượng Vũ có thêm binh chủng thứ năm!
Đương nhiên.
Những binh lính Bạch Mã Nghĩa Tòng đã đi theo Triệu Vân chinh chiến đến nay còn sống sót ở bên trong cuộc chiến tranh này, cũng có thể thông qua phương thức huấn luyện, chuyển chức trở thành Ngân Long thiết kỵ không .
Điều làm cho Tô Mục vui mừng nhất chính là, Triệu Vân chỉ vừa mới nhận chủ, độ trung thành đã đạt đến 97 điểm.
Chỉ sợ không bao lâu nữa, độ trung thành của hắn sẽ tăng lên giá trị tối đa.
Đến lúc đó. . .
Bất kể kẻ nào!
Bất kỳ tình huống gì!
Đều không thể cướp đi Triệu Vân từ trong tay của hắn!
Tra xét xong thuộc tính của Triệu Vân, Tô Mục tất nhiên là vô cùng mừng rỡ.
Lúc này, Lạc Thiên Thiên cũng đã trợ giúp rất nhiều binh chủng NPC thanh lý xong xuôi chiến trường.
Về thành ư?
Không vội.
Ô Hoàn đã bị diệt, mục đích của Tô Mục ở trên đại thảo nguyên này vẫn còn chưa có kết thúc đâu! Hắn cũng không vội mà chạy về Đại Hán, chạy về quận Phượng Vũ.
Một việc quan trọng nhất chính là thú cưỡi của hắn!
Trong lúc đuổi theo đám người Lâu Ban, đám người Tô Mục cũng không chỉ một lần gặp được bầy ngựa hoang sinh sống trên thảo nguyên. Thậm chí còn gặp được một đám ngựa hoang to lớn hơn bình thường.
Tuy nhiên.
Lúc ấy đang đuổi theo bọn Lâu Ban, Tô Mục không thể thu phục được ngựa hoang, mà chỉ để lại mười huyền giáp thiết kỵ đi theo dõi, còn mình thì tiếp tục nhiệm vụ đuổi giết.
Bây giờ Ô Hoàn đã bị diệt, hắn rốt cục cũng có thời gian để giải quyết vấn đề thú cưỡi của mình.
. . .
. . .
Đường trở về tuy rất xa xôi.
Tuy nhiên.
Có hai đại mưu sĩ là Giả Hủ và Lạc Thiên Thiên, tất cả võ tướng cùng kỵ binh dưới trướng, sẽ không giống như thời điểm vừa đến, mỗi ngày đều gặp phải chiến tranh liên tiếp.
Cũng chỉ hơn mười ngày, Tô Mục đã mang theo binh sĩ dưới trướng của mình từ biên giới thảo nguyên chạy tới địa phương lúc trước gặp được bầy ngựa hoang.
Sau đó.
Lần theo ký hiệu mà mười huyền giáp thiết kỵ kia lưu lại, một đường truy tìm, rốt cục ba ngày sau đó, tại một dòng sông quanh co uốn lượn, Tô Mục tìm được mười huyền giáp thiết kỵ kia.
Sau khi hành lễ một phen, huyền giáp thiết kỵ trở về đội ngũ.
Ánh mắt của Tô Mục cũng nhìn về phía xa xa trên thảo nguyên.
Lúc này.
Một đám ngựa hoang phải có đến hơn mấy ngàn, đang ở bên cạnh dòng sông ăn cỏ uống nước, cũng không phát giác được ở bên ngoài mấy ngàn mét, có một đám người không có ý tốt đã để mắt tới bọn chúng.
Ngựa hoang cũng chia ra đẳng cấp.
Ngựa hoang phổ thông chưa chắc đã tốt hơn tuấn mã của Đại Hán.
Nhưng mà chiếm gần một phần mười đàn ngựa, sẽ có những con có tốc độ và sức chịu đựng không thua gì Hắc Lân Mã!
Phải biết, Hắc Lân Mã chính là tồn tại đứng đầu trong những chiến mã của hệ thống.
Ở trong một bầy ngựa hoang xuất hiện mấy trăm con có thể so với Hắc Lân Mã. . . Đã đủ để Tô Mục vui mừng.
Lại càng không cần phải nói, bên trong bầy ngựa hoang to lớn này, còn có mười mấy con ngựa đầu đàn hơn xa Hắc Lân Mã. Mười mấy con ngựa đầu đàn này còn cường tráng hơn vài phần.
Tuy nói, không có cách nào so sánh với những loại ngựa thần như Xích Thố, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nhưng mà cũng không thể kém hơn so với vài loại ngựa quý khác.
Nhờ vào thuật thăm dò của Giả Hủ, Tô Mục đang cẩn thận quan sát bầy ngựa hoang này.
Có lẽ.
Khuyết điểm duy nhất của con vua ngựa kia chính là màu lông.
Toàn thân ngựa Xích Thố đỏ như lửa, toàn thân Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử trắng như tuyết. Con vua ngựa này có lông bờm lấy màu nâu làm chủ đạo, lại còn xen lẫn chút lông bờm màu đen đã phá hủy loại loại cảnh đẹp hoàn chỉnh này.
Tuy nhiên.
Đây không phải vấn đề.
Màu lông mà thôi!
Chỉ cần tốc độ nhanh, sức chịu đựng đủ mạnh, đủ có thể theo mình trên chiến trường, chỉ một chút màu lông tạp nham thì tính là gì?
"Mã vương!"
"Mục tiêu của Bản hầu chính là nó!"
Thú cưỡi sắp tới tay, trong lòng Tô Mục cũng trở nên hưng phấn, nói với Điển Vi và Hoàng Trung bên người: "Con mã vương kia bản hầu đã chọn, hơn mười con ngựa kia cũng là ngựa tốt hiếm có a! Ác Lai, Hán Thăng, hay là các ngươi cũng thử một chút?"
"Đang có ý này!"
Điển Vi và Hoàng Trung cũng đang chà sát hai tay.
Triệu Vân cưỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử không chỉ để Tô Mục trông mà thèm, mà Điển Vi và Hoàng Trung cũng thèm chảy nước dãi.
Bây giờ đàn ngựa phía trước.
Tuy nói không so được với Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, nhưng một con ngựa đầu đàn. . . so với Hắc Lân Mã bọn hắn đang cưỡi hiện tại tốt hơn nhiều lắm!
"Như vậy. . ."
"Chúng ta liền so tài một phen, xem ai thuần phục thú cưỡi của mình trước?"
Từ bên trên Hắc Lân Mã nhảy xuống, Tô Mục đem tất cả vũ khí và áo giáp của mình đều thu vào bên trong chiếc nhẫn không gian, chuẩn bị lén lút đi về phía đám ngựa hoang kia.
"Chúa công!"
"Chờ một chút!"
Vào thời điểm này, Giả Hủ lại đột nhiên kéo Tô Mục lại!
Không cần Giả Hủ giải thích nguyên nhân.
Bởi vì sau một khắc Giả Hủ lên tiếng, ở xa mấy ngàn mét, tất cả đám người đều nghe được một tiếng kêu cao vút!
Sau đó.
Một tia chớp màu đen đột nhiên từ trong thảo nguyên chạy ra, vọt tới phía đàn ngựa đang ăn cỏ uống nước kia!
Chương 361: Thú cưỡi chuyên dụng của Tô Mục: Kỳ Lân Thú!
Đó là một con ngựa.
Một con tuấn mã toàn thân màu đen, không nhìn thấy một chút màu pha lẫn nào, nó nhảy ra từ trong bụi cỏ, chạy về phía đàn ngựa.
Tốc độ kia. . .
Thậm chí không hề thua kém Xích Thố của Lữ Bố và Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử của Triệu Vân!
Ngựa thần của thiên hạ!
Thời điểm khi nhìn thấy thân ảnh của con tuấn mã màu đen này, Tô Mục lập tức ngưng hít thở, mắt nhìn chằm chằm không chớp vào tia chớp màu đen kia, một khắc cũng không dừng lại!
Về phần Mã vương. . .
Mã vương thì tính là gì?
Người nào thích thì lấy!
Hí..hí..hí..
Sau khi nhảy ra từ trong bụi cỏ, con tuấn mã màu đen kia lại lần nữa hí một tiếng, tốc độ phóng tới bầy ngựa hoang lại không chậm lại chút nào.
Cảnh tượng đó. . .
Tựa như là một đứa bé đang phóng về phía một đám người khác, đồng thời vừa đánh vừa kêu to!
Cực kì có tính người!
Tuấn mã màu đen xuất hiện.
Bầy ngựa hoang lập tức có chút rối loạn.
Số lớn ngựa hoang lui ra phía sau, con Mã vương trước đó được Tô Mục coi trọng lại mang theo vài con ngựa đầu đàn lao ra, nghênh đón con tuấn mã màu đen.
Chiến tranh của những con ngựa hoang?
Có lẽ vậy.
Tô Mục có cảm giác, đây càng giống như là một tuấn mã bị bầy ngựa hoang đuổi đi, thỉnh thoảng lại chạy đến bầy ngựa hoang quấy rối, phá hoại, để cho thấy mình đang tồn tại.
Mã vương tuyệt đối là ngựa báu cấp bậc có danh tiếng.
Vài con ngựa đầu đàn nó dẫn đầu kia cũng đều không bình thường.
Chỉ là.
Thời điểm con tuấn mã màu đen kia xông tới, tổ hợp một con vua ngựa dẫn đầu một số ngựa, vậy mà trong chớp mắt, không phải là đối thủ của nó!
Mã vương bị tuấn mã màu đen đạp một cước, vài con ngựa đầu đàn kia thì bị tuấn mã màu đen này cắn từng ngụm trên thân, rất nhanh đã rịn ra vết máu lớn!
"Chúa công, chính ngay lúc này!"
Đám người Tô Mục còn đang đắm chìm trong cuộc chiến đấu của bầy ngựa hoang, Giả Hủ lại đưa mưu sĩ kỹ khác nhau thêm lên người Tô Mục, Điển Vi và Hoàng Trung để che giấu tung tích của bọn hắn, thúc giục bọn hắn mau chóng xuất phát.
Hoàn toàn chính xác.
Lúc này là thời cơ tốt nhất để Tô Mục cùng với Điển Vi, Hoàng Trung tới gần bầy ngựa hoang.
Điển Vi và Hoàng Trung tạm thời không nói.
Đợi đến lúc trận chiến đấu này kết thúc, tuấn mã màu đen kia rời đi, Tô Mục muốn gặp lại dạng ngựa không thua gì ngựa thần của thiên hạ như Xích Thố và Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, thật sự sẽ như người mơ nói mớ!
Không do dự nữa.
Tô Mục che giấu thân hình của mình, nhờ vào mưu sĩ kỹ của Giả Hủ gia trì trên người mình để ẩn nấp, đồng thời nhanh chóng phóng về phía ngựa hoang đang chiến đấu.
Ở phía sau hắn, Điển Vi và Hoàng Trung cũng thu hồi vũ khí của mình, trên người chỉ mặc y phục hàng ngày, lặng lẽ tiến về phía trước.
Một ngàn mét.
Năm trăm mét.
Ba trăm mét.
Một trăm mét!
Lúc khoảng cách chỉ còn có mấy chục mét, Tô Mục nín thở. Ở khoảng cách này, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng cuộc chiến đấu giữa tuấn mã màu đen và bầy ngựa hoang.
Sau khi xem xét, Tô Mục càng thêm vui mừng.
Không chỉ có lực phòng ngự của nó.
Thời điểm Mã vương và vài con ngựa đầu đàn kia cắn tới, tuấn mã màu đen ngay cả tránh còn chẳng muốn, mặc cho Mã vương và vài con ngựa đầu đàn kia cắn trên người mình.
Liên tục thay phiên nhau mấy lần, đừng nói là đả thương, ngay cả một chút vết tích đều không có lưu lại ở trên thêm tuấn mã màu đen kia.
Không chỉ có tốc độ nhanh, lực phòng ngự của bản thân tuấn mã màu đen này cũng siêu mạnh!
Vừa vặn tương xứng với phương thức chiến đấu của Tô Mục!
Năm mươi mét.
Ba mươi mét.
Hai mươi mét!
Cố nén vui mừng trong lòng, xê dịch chút xíu về phía trước.
Khi khoảng cách với tuấn mã màu đen chỉ còn có hơn mười mét, Tô Mục không tiếp tục ẩn giấu thân hình của mình nữa, đột ngột xông ra khỏi bụi cỏ. . . Bật không bay lên, lập tức ôm lấy cổ con tuấn mã màu đen kia, xoay người ngồi lên!
"Ha ha!"
"Bản hầu muốn con tuấn mã này!"
"Ác Lai, Hán Thăng, ai có thể thuần phục được con vua ngựa kia, để xem bản lãnh của các ngươi!"
Sau khi để lại một tràng cười dài, thân ảnh Tô Mục và tuấn mã màu đen nhanh chóng đi xa, rất nhanh đã biến mất trên đường chân trời xa xa.
Thuần phục ngựa hoang là một quá trình lâu dài.
Mà đối với dạng võ tướng như Tô Mục này mà nói, phương thức đơn giản nhất, trực tiếp nhất chính là ngồi lên trên thân ngựa, mặc cho tuấn mã có tránh thoát như thế nào cũng không được buông tay, lấy sức mạnh và sức chịu đựng của mình tiêu hao cùng với tuấn mã!
Đợi đến lúc thể lực tuấn mã hao hết, sẽ có tỉ lệ thần phục rất lớn!
Đương nhiên.
Phương pháp này chỉ thích hợp cho võ tướng dùng.
Không đề cập tới giá trị sức mạnh.
Thể phách của một con tuấn mã chưa hẳn đã chênh lệch quá mức so với võ tướng.
Nhất là ngựa Xích Thố, Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử, và tuấn mã màu đen mà Tô Mục nhìn trúng, dạng cấp bậc thiên hạ thần câu này, thể phách không có chút nào thua kém danh tướng tuyệt thế!
Thực lực không đủ lại còn muốn thuần phục dạng thiên hạ thần câu này. . . Bị ngựa đá chết, cắn chết hoặc là té chết, đó đúng là một câu chuyện cười.
Thân ảnh Tô Mục và tuấn mã màu đen biến mất.
Ngay sau đó, Điển Vi và Hoàng Trung cũng từ trong bụi cỏ lao ra, xông tới phía con vua ngựa kia!
Tuy nhiên.
Rõ ràng là tốc độ của Hoàng Trung đã nhanh hơn một chút.
Khi mà Điển Vi còn chưa chạm đến mã vương, Hoàng Trung đã vọt lên trên người mã vương, rồi bắt đầu quá trình thuần phục ngựa không khác như Tô Mục đã làm.
Không còn cách nào.
Điển Vi chỉ có thể khóa chặt mục tiêu lên một con ngựa đầu đàn vừa rồi có biểu hiện hung mãnh nhất, cũng là con cao to nhất.
Sau đó.
Hai vị võ tướng cũng đấu tranh với con tuấn mã, rồi lại biến mất trên đường chân trời của đồng cỏ.
. . .
. . .
Vững vàng ngồi trên lưng ngựa.
Mặc cho con tuấn mã dưới người mình lao nhanh nhảy vọt như thế nào, Tô Mục đều không buông lỏng.
Kể cả con tuấn mã màu đen này xông vào trong nước, xông vào trong rừng, thậm chí nhảy xuống từ bên trên sườn đồi, Tô Mục vẫn sẽ giữ vưng thân hình của mình.
Nực cười!
Lấy thực lực của hắn bây giờ chỉ thiếu chút nữa là đạt tới Thiên giai thánh phẩm, nếu như ngay cả việc ngồi trên thân ngựa cũng ngồi không vững, hắn còn có tư cách gì thu phục con thiên hạ thần câu này?
Không lợi dụng thủ đoạn bạo lực.
Tô Mục chỉ vững vàng cố định bản thân ở trên người tuấn mã, so đấu sức mạnh và sức chịu đựng với con tuấn mã!
Một giờ!
Ba giờ!
Năm giờ!
Mười giờ!
Màn đêm buông xuống, lại sắp tới bình minh.
Sau khi đi trải qua mười mấy tiếng, con tuấn mã màu đen này mới có cảm giác hơi mệt mỏi.
Tô Mục càng mừng rỡ hơn.
Phải biết, nó đây là đang dùng hết sức không ngừng đối kháng với mình trong suốt thời gian mười mấy tiếng, hơn nữa còn không ăn không uống, không ngủ không nghỉ. Nếu như chỉ đơn thuần đi đường, e rằng con tuấn mã này phải phi nước đại mấy ngày mấy đêm, mới có thể tiêu hao hết thể lực của nó!
Kế tiếp tốc độ cùng năng lực phòng ngự, Tô Mục tận mắt thấy nó có sức chịu đựng siêu phàm cỡ nào!
Hắn cũng càng thêm chắc chắn, con tuấn mã này tuyệt đối không thua gì ngựa Xích Thố và Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử!
Cuối cùng.
Sau thời gian mười mấy tiếng, tuấn mã màu đen đã bớt đấu tranh hơn.
Mặc dù vẫn không quen cảm giác của Tô Mục ở trên người mình, nhưng ít ra con tuấn mã này đã không còn tiếp tục phi nước đại, mà là dừng lại ăn cỏ nghỉ ngơi.
Tuấn mã không phải người.
Dù cho có tính người đi chăng nữa, cũng sẽ không đạt được mức như một nhân loại.
Hành động vừa rồi, thực tế đã cho thấy con tuấn mã màu đen này chịu thần phục.
Sau đó.
Một đống tin tức liên quan đến con tuấn mã này, cũng cùng lúc đó cũng xuất hiện ở bên trên giao diện thuộc tính của Tô Mục.
Chương 362: Cắm cờ làm ranh giới, xây thành trì trên thảo nguyên!
Kỳ Lân Thú!
Đây chính là tên gọi của con tuấn mã màu đen này!
Hơn nữa.
Sau khi nhìn vào tin tức về con tuấn mã này ở trên giao diện thuộc tính của mình, Tô Mục mới biết được, hóa ra con tuấn mã này còn xa mới đạt tới thời kì đỉnh phong của nó!
Dựa theo tuổi tác của tuấn mã, Kỳ Lân Thú lúc này khó khăn lắm mới tiến vào độ tuổi thanh niên!
Chuyện này thật lợi hại.
Chỉ mới vừa tiến vào độ tuổi thanh niên, đã có thể sánh vai với ngựa Xích Thố và Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử. . . Nói cách khác, khi Kỳ Lân Thú trưởng thành hoàn toàn, đạt tới thời kỳ đỉnh phong, nó thậm chí còn có khả năng vượt qua ngựa Xích Thố và Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử!
Đối với việc thú cưỡi của mình có đứng đầu hay không, Tô Mục cũng không để tâm.
Nhưng mà.
Đối với việc đầu thú cưỡi này có thể đi theo mình bao lâu, làm bạn với mình bao lâu, thực lực có thể đuổi theo sự trưởng thành của mình hay không. . . thì Tô Mục lại cực kỳ để tâm!
Thú cưỡi như thế.
Kỳ Lân Thú như thế.
Đủ để đảm bảo thời gian dài trong tương lai, hắn sẽ không cần lo lắng về chuyện thú cưỡi nữa!
Thu phục Kỳ Lân Thú, để nó nghỉ ngơi một thời gian, ăn uống no đủ, Tô Mục mới ra hiệu, linh tính của Kỳ Lân Thú không thua gì ngựa Xích Thố, lập tức lần theo phương hướng đã đến đây, quay trở về.
Lần này.
Không có giãy dụa, cũng không cần đối kháng với Tô Mục.
Dù cho Tô Mục đã đeo cả Huyết Thần Kích và chiến giáp của mình ở trên thân, Kỳ Lân Thú vẫn dễ dàng duy trì ổn định tốc độ cao nhất, lao theo hướng cũ.
Tốc độ cực nhanh!
Tốc độ.
Sức mạnh.
Sức chịu đựng.
Phòng ngự.
Mấy phương diện mà Tô Mục khá xem trọng, Kỳ Lân Thú dường như đều đã đạt đến giới hạn của một con thú cưỡi!
Lúc đến khó khăn.
Lúc về như gió.
Dùng toàn lực chạy nhanh, chỉ mất mấy tiếng, Tô Mục đã từ trên đồng cỏ lớn mênh mông về tới địa phương mà bọn người Lạc Thiên Thiên, Giả Hủ đóng quân.
Tô Mục thu phục được Kỳ Lân Thú.
Hoàng Trung cũng thu phục được Mã vương đứng đầu ở trong bầy ngựa hoang.
Về phần Điển Vi. . .
Chỉ có thể ấm ức thu phục một con ngựa đầu đàn cường tráng nhất, cao lớn nhất.
Đối với kết quả này, Tô Mục rất hoan nghênh.
Bởi vì so với Điển Vi, Hoàng Trung am hiểu cung tiễn, có binh chủng đặc thù chuyên môn dưới trướng là cung kỵ binh, rõ ràng càng cần Mã vương làm thú cưỡi hơn. Hoặc là nói, sau khi có mã vương làm thú cưỡi, chiến lực của Hoàng Trung sẽ tăng lên càng rõ ràng hơn so với Điển Vi!
Tô Mục quay về bản doanh, nghênh đón chính là một dàn tiếng chúc mừng.
Sau khi đặt yên ngựa của thú cưỡi trước đây lên trên Kỳ Lân Thú, Tô Mục liền thả Kỳ Lân Thú ra.
Nếu như đã thần phục, Kỳ Lân Thú tinh thông tính người tất sẽ không bỏ trốn.
Chỉ là.
Hai con thú cưỡi mà Hoàng Trung và Điển Vi vừa mới thu phục kia lại hơi bướng bỉnh.
Không xảy ra cuộc chiến nào nữa, nhưng Kỳ Lân Thú lại luôn đến bên người Mã vương và ngựa đầu đàn kia, đi tới đi lui, một bộ dáng uy hiếp đe dọa, diễu võ giương oai.
Cũng chỉ có Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử mới có thể đè xuống sự phách lối của Kỳ Lân Thú.
Đáng nhắc tới chính là toàn thân Kỳ Lân Thú không phải chỉ đen nhánh.
Toàn thân Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử trắng đều như tuyết, mà Kỳ Lân Thú chỉ có đen nhánh ở trên thân. CÒn lông trên bốn móng của nó lại là một màu đỏ sậm!
Thời điểm thúc ngựa chạy nhanh, Kỳ Lân Thú giống như đang giẫm trên lửa!
Chỉ là.
Lúc vừa mới nhìn thấy, móng ngựa của Kỳ Lân Thú đã bị bụi cỏ che khuất đi, nên đám người Tô Mục và Giả Hủ mới xem Kỳ Lân Thú thành một tia chớp màu đen.
Tuy nhiên. . .
Tô Mục cũng giáp đen mũ đen, cầm trong tay Huyết Thần Kích màu đỏ sậm.
Kỳ Lân Thú này toàn thân đen nhánh, chỉ có bốn móng là màu đỏ sậm, vừa vặn hợp lại với Tô Mục, càng tăng thêm sức mạnh!
Đối với chuyện này.
Ngay cả Lạc Thiên Thiên cũng không nhịn được cười, Kỳ Lân Thú hóa ra là vật cưỡi chuyên dụng của Tô Mục, chỉ là lúc này mới vừa trưởng thành, đến bên người của Tô Mục mà thôi.
Thu phục Kỳ Lân Thú làm vật cưỡi chuyên dụng của mình, chuyện cần làm thứ nhất của Tô Mục trên thảo nguyên này đã hoàn thành.
Sau đó, chính là chuyện quan trọng thứ hai.
Xây thành trì!
Ở trên thảo nguyên, xây dựng thành trì!
Vốn dĩ thảo nguyên lớn này thuộc về lãnh địa của tộc Ô Hoàn, sau khi tộc Ô Hoàn tiêu vong, đã trở thành nơi vô chủ. Tô Mục đương nhiên sẽ không tặng miễn phí nó cho người khác.
Chỉ là.
Diện tích mảnh thảo nguyên này không thua kém một châu lớn của Đại Hán chút nào.
Mà lúc này, trên toàn bộ thảo nguyên mênh mông, ngay cả một người cũng không có.
Muốn chiếm cứ mảnh thảo nguyên này, thì cần lượng lớn nhân khẩu.
Lượng lớn nhân khẩu này, cũng không phải mấy trăm nghìn mấy triệu là đủ, mà là cần mấy chục triệu, thậm chí nhân khẩu vài trăm triệu. . . Mới có thể miễn cưỡng chiếm được mảnh thảo nguyên này.
Số lượng nhân khẩu lớn như thế, lấy từ đâu ra?
Hoặc là nói.
Dù có chiêu mộ được đủ số nhân khẩu từ các châu của Đại Hán, Tô Mục phải tốn hao bao nhiêu nhân lực vật lực tài lực, mới có thể hộ tống số lượng nhân khẩu khổng lồ như vậy đến thảo nguyên?
Không thực tế.
Cho nên.
Tô Mục nghĩ ra một cái biện pháp khác, chính là là xây dựng thành trì!
Ở giai đoạn trước mắt của trò chơi, phương thức thu hoạch nhân khẩu nhanh nhất không phải là cướp đoạt, cũng không phải là di chuyển, mà là xây dựng thành trì!
Thế giới trò chơi vẫn chính là trò chơi.
Chỉ cần một tòa thành trì được dựng lên, hệ thống sẽ theo đó mà cập nhật lưu dân và nông phu. Chỉ cần tốc độ xây thành trì của Tô Mục đủ nhanh, không mất bao lâu, khi từng tòa thành trì mọc lên trên mảnh thảo nguyên này, những lưu dân và nông phu kia được cũng sẽ dần dần lấp đầy từng tòa thành trì.
Như thế.
Không cần mua nhân khẩu từ trong tay chư hầu khác, cũng không cần di chuyển nhân khẩu từ trong quận Phượng Vũ, Tô Mục chỉ cần dùng từng tòa thành trì chiếm lấy vùng đồng cỏ lớn mênh mông này!
Mà lại.
Thời điểm xây dựng mỗi tòa thành trì, truyền tống trận cũng phải xuất hiện bên trong những thành trì này, như thế vùng thảo nguyên mênh mông này mới thực sự rơi vào sự khống chế của Tô Mục!
Trên thực tế.
Trước đó hơn một tháng, Tô Mục đã có ý nghĩ như vậy, cũng đã có chuẩn bị trước.
Bảo Lạc Thiên Thiên gửi tin tức cho người chơi, để người chơi chuyển thông báo cho Công Tôn Toản.
Công Tôn Toản ra mặt, chỉ huy Hí Chí Tài.
Sau đó.
Vốn dĩ Hí Chí Tài đang chủ trì đại cục bên trong quận Phượng Vũ, sẽ tổ chức một nhánh đội ngũ khoảng chừng hơn nghìn học sinh và văn sĩ, trực tiếp truyền tống đến quận Hữu Bắc Bình.
Lại chiêu mộ số lượng lớn bách tính U Châu từ Công Tôn Toản, tụ hợp với vô số "Hán nô” trước đó Tô Mục đã giải cứu từ trong tay người Ô Hoàn. . . Đội ngũ hơn trăm vạn người xây dựng thành trì đầu tiên, hơn một tháng trước đó đã xuất phát, chạy tới chỗ sâu bên trong thảo nguyên!
Về phần xây thành trì như thế nào, xây ở đâu, Tô Mục hoàn toàn buông tay, giao cho Hí Chí Tài!
Ở phương diện này, đừng nói là Tô Mục, mà ngay cả vị tuyệt thế danh mưu Giả Hủ đã bước vào cảnh giới Tiên Thiên này, cũng không đuổi kịp Hí Chí Tài!
Đương nhiên.
Xây thành trì ở thảo nguyên, nhân khẩu chỉ là chỗ khó đầu tiên, còn chỗ khó lớn nhất lại là các loại tài nguyên dùng cho xây dựng thành trì!
Ví dụ như đá, gỗ, cùng với các khoáng vật.
Cũng chính bởi vì thiếu những thứ này, mà ngay cả tường thành của vương đình tộc Ô Hoàn cũng chỉ có thể làm bằng gỗ đất thấp bé.
Tuy nhiên. . .
Thời điểm Tô Mục ra lệnh cho Phù Sinh đại đế phái mấy người chơi đi theo đội ngũ. . . Việc khó khăn trong mắt dân bản địa được coi là cực kỳ nan giải, cũng theo đó được giải quyết!
Tô Mục có tiền.
Có rất rất nhiều tiền!
Thiếu thốn cái gì, thiếu thốn bao nhiêu, mua là được!
Dù sao.
Những tài nguyên cần có để xây dựng thành trì này, cuối cùng sẽ chỉ biến thành từng dòng số lượng bên trên bảng của người chơi lãnh chúa, chờ đến khi thật sự bắt đầu xây thành trì, mới có thể chuyển hóa thành vật thể thật!
Chương 363: Vân Châu của nhà Hán, thành Vân Châu!
Nhân khẩu xây dựng thành trì đã có.
Một tháng trước, mấy trăm vạn bách tính đã theo bọn người Hí Chí Tài tiến vào thảo nguyên, đủ để bước đầu xây dựng thành trì!
Tài nguyên xây dựng thành trì đã có.
Từng món tiền lớn được tiêu xài, lúc mà đội ngũ người chơi của “Khoát Lạc gia tộc” được mệnh danh là rương cất giữ tài nguyên hình người cũng đến, tài nguyên không còn là vấn đề nữa!
Sau đó.
Lúc mà Tô Mục chém giết bọn người Lâu Ban, hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, Hí Chí Tài đã đến địa điểm dự định, bắt đầu chỉ huy nhân lực xây thành.
Trên đường trở về, Tô Mục thu phục được Kỳ Lân Thú làm thú cưỡi của mình, tòa thành trì thứ nhất trên thảo nguyên đã có được hình thức ban sơ.
Lúc Lạc Thiên Thiên có được những tin tức này, có được vị trí mà Hí Chí Tài xây dựng thành trì, Tô Mục cũng mang theo binh dưới trướng của mình trở về, tòa thành trì thứ nhất trên thảo nguyên này đã bắt đầu bước tiến đến đẳng cấp huyện thành.
Bọn người Tô Mục qua hơn mười ngày, cuối cùng từ vị trí của bầy ngựa hoang chạy tới nơi xây thành trì. . .
Tòa huyện thành thứ nhất đã được đặt trên mảnh đại thảo nguyên này!
Tòa huyện thành thứ nhất được thành lập, không chỉ mang ý nghĩa Tô Mục bắt đầu chiếm cứ vùng thảo nguyên này, biến cả vùng thảo nguyên bát ngát này thành lãnh địa của mình, mà còn mang ý nghĩa đại thảo nguyên mênh mông này cùng với lãnh địa của Đại Hán, cùng quận Phượng Vũ không còn ở trạng thái chia cắt.
Một cái truyền tống trận, là có thể để cho bọn hắn ngay lập tức vừa đi vừa về giữa quận Phượng Vũ và thảo nguyên.
Một cái truyền tống trận cũng có thể đưa nhân tài cần có, các loại tài nguyên mà đại thảo nguyên cần thiết để phát triển, liên tục được truyền tống tới, để cho chiến lược khuếch trương của Tô Mục ở trên mảnh đại thảo nguyên này được tiến hành với tốc độ thật nhanh.
Đương nhiên.
Chuyện này cũng không thể rời khỏi sự tiếp sức liên tục từ những học sinh và văn sĩ quận Phượng Vũ đã bồi dưỡng ra, cũng không thể rời khỏi sự tiếp sức của tài phú mà Tô Mục lấy được từ trong thành Lạc Dương.
Chính là dưới tình huống như vậy. . .
Tô Mục mang theo tướng sĩ dưới trướng của mình, cuối cùng đi đến toà huyện thành được hắn gọi tên là thành Vân Châu này!
Vân Châu.
Đây cũng là tên gọi mà Tô Mục đặt cho mảnh đại thảo nguyên mênh mông này.
Lúc Tô Mục diệt hết Ô Hoàn, đem mảnh thảo nguyên này chiếm làm của riêng, đem nó gọi tên là Vân Châu. . . Trên lý luận mà nói, mười ba châu Đông Hán đã biến thành mười bốn châu Đông Hán!
Đương nhiên.
Việc mới thêm ra một châu này, hoàn toàn nằm trong sự khống chế củaTô Mục, lực lượng của triều đình Đại Hán hoàn toàn chạm không đến.
. . .
. . .
"Chúa công!"
Thời điểm bọn người Tô Mục vừa đến thành Vân Châu, Hí Chí Tài đã dẫn người ra trước cửa thành nghênh đón.
"Chí Tài, ngươi vất vả rồi."
Nhìn thấy Hí Chí Tài đã trọn vẹn nửa năm không gặp, Tô Mục hơi hơi xúc động nói.
Thời gian nửa năm, không chỉ là mưu sĩ và võ tướng mà hắn mang đi có tiến bộ, Hí Chí Tài cũng đang tiến bộ. Mà lại, biên độ tiến bộ cũng không có nhỏ chút nào!
Lúc này.
Thuộc tính trí tuệ của Hí Chí Tài đã gần đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, khoảng cách tiến vào chỉ có cách xa có một bước!
Quản lý lãnh địa, xây dựng thành trì cũng có thể tăng lên kinh nghiệm.
Thậm chí đối với văn thần mà nói, đây mới là phương pháp nhanh nhất mà bọn hắn thu hoạch kinh nghiệm, tăng lên đẳng cấp của mình. Mưu thần thu hoạch được kinh nghiệm chủ yếu dựa vào chiến tranh, dựa vào bày mưu tính kế, phóng thích ra mưu sĩ kỹ, mà văn thần. . . thì là quản lý lãnh địa. Bên trong quá trình kiến tạo lãnh địa, sẽ luôn luôn thu hoạch được kinh nghiệm!
Nói đơn giản, mưu sĩ là lần lượt thu hoạch được kinh nghiệm.
Mà văn thần thì liên tục thu hoạch được kinh nghiệm.
Cho nên.
Thời điểm chủ trì đại cục của quận Phượng Vũ, tốc độ tăng kinh nghiệm lên của Hí Chí Tài cũng không chậm. Mà thời điểm hắn theo mệnh lệnh của Tô Mục, đi vào trên đại thảo nguyên này xây dựng Vân Châu. . . Tốc độ thu hoạch điểm kinh nghiệm của hắn, càng tăng lên gấp mấy lần thậm chí gấp mười lần!
Từ không tới có, khai thác ra một châu lớn, lượng công việc trong quá trình kiến thiết một châu lớn cũng không phải một văn thần bình thường có thể tưởng tượng được, từ đó thu hoạch được điểm kinh nghiệm cũng không phải quản lý lãnh địa cùng kiến thiết lãnh địa bình thường có thể so sánh!
"Ta không mệt, ngược lại rất thích thú."
"Còn chúa công và các vị đồng liêu (cùng làm quan với nhau). . ."
Cúi người hành lễ với Tô Mục, Hí Chí Tài có hơi kích động nói: "Diệt sạch Ô Hoàn, khai phá Vân Châu, đem mười ba châu Đại Hán biến thành mười bốn châu Đại Hán. . . Đây chính là công lao khai phá biên cương của chúa công!”
Mở rộng biên cương, khai phá đất đai.
Đây chính là thành tựu cao nhất từ trước tới nay của một vị võ tướng.
Thời điểm chủ công của mình thực sự làm được việc này, cho dù là Hí Chí Tài, cũng vì đó mà kích động không thôi!
"Ha ha!"
"Bản hầu là đánh được Vân Châu."
"Về phần kiến thiết như thế nào, quản lý như thế nào. . . Liền phải nhìn xem Chí Tài."
Tô Mục cười to.
Ở phương diện này, Hí Chí Tài mới là chuyên gia.
Toàn bộ dưới trướng của Tô Mục, cũng chỉ có Lư Thực có thể cùng Hí Chí Tài phân tài cao thấp ở phương diện này. Chỉ là. . . Lư Thực không thể để lộ ra phía ngoài ánh sáng, bên trong quận Phượng Vũ còn cần lão già này tiếp tục bồi dưỡng học sinh và văn sĩ, toàn bộ trọng trách kiến thiết Vân Châu, phải đặt ở trên bờ vai của Hí Chí Tài.
Sau một phen hàn huyên tâm sự.
Tô Mục mang theo binh sĩ dưới trướng của mình vào thành.
Để tướng sĩ dưới trướng trở lại binh doanh nghỉ ngơi, bọn người Tô Mục lại đến trong phủ thành chủ vừa mới kiến tạo lên, nghe Hí Chí Tài kể lại quy hoạch của hắn đối Vân Châu sau khi kiến thiết.
Thành Vân Châu đã xây xong.
Mặc dù vẫn chỉ là huyện thành, nhưng cũng là một khởi đồng tốt nhất.
Sau khi truyền tống trận của thành Vân Châu cũng xây dựng nên, thành Vân Châu đã cùng quận Phượng Vũ nội Đại Hán có liên hệ với nhau.
Bước kế tiếp.
Hí Chí Tài chuẩn bị tạm hoãn việc kiến thiết thành Vân Châu, định lấy thành Vân Châu ở trung tâm thảo nguyên làm điểm khởi đầu, hướng ra phía ngoài xây dựng năm tòa huyện thành mới.
Toàn bộ chiến lược trên thảo nguyên, đều lấy thành Vân Châu làm cơ sở, tương lai sẽ có tổng cộng ba mươi sáu tòa huyện thành chi chít khắp nơi, phân bố trên toàn bộ thảo nguyên.
Lại lấy ba mươi sáu tòa huyện thành này làm trung tâm, hướng ra phía ngoài xây dựng từng tòa thành lớn, thành trung, thành nhỏ và thành trấn.
Như thế.
Toàn bộ công trình ước chừng chỉ cần thời gian một năm, toàn bộ Vân Châu sẽ hoàn toàn rơi vào trong sự khống chế của Tô Mục!
Về phần biên giới. . .
Lực uy hiếp của cái danh hiệu đặc thù "Người diệt tộc" này cũng không phải chuyện cười!
Đạt được thành tựu "Diệt tộc", không chỉ để Tô Mục có được thanh danh cùng danh vọng không ai bằng ở trong Đại Hán, còn khiến cho mấy tộc tới gần Vân Châu cũng sợ hãi không thôi!
Cờ đỏ của Tô Mục đi đến đâu, chính là lãnh thổ của Đại Hán, chính là lãnh địa của Vân Châu!
Chỉ sợ không có người nào dám bước một bước vào mảnh thảo nguyên này để trở thành đối tượng nguy hiểm kế tiếp bị diệt tộc!
Sau đó.
Sau khi Hí Chí Tài đưa toàn bộ chiến lược của Vân Châu giảng giải một lần, Tô Mục lập tức buông tay mặc kệ hoàn toàn.
Việc hắn cần làm chỉ là cung cấp tiền tài.
Còn lại, cứ buông tay giao cho Hí Chí Tài đi làm là được!
Sau khi hoàn thành hết thảy mọi việc, Tô Mục và Lạc Thiên Thiên đi vào truyền tống trận, trực tiếp về tới bên trong thành Phượng Vũ.
Chiến lược chiếm đánh thảo nguyên đã kết thúc.
Tô Mục cuối cùng cũng có thể tiếp nhận tài phú của Ô Hoàn nhất tộc.
Chờ thêm nữa. . .
Hắn không có cảm giác nào, thế nhưng hai mươi vạn người chơi đang trông mong, chờ đợi Tô Mục trở về mở ra danh sách trao đổi, thì thật sự đã không còn chờ được!
Chương 364: Tài phú của Ô Hoàn, truyền thừa tuyệt thế!
Trở lại thành Phượng Vũ.
Sau khi Bạch Kỳ Sơn chạy đến báo cáo một chút công việc của quận Phượng Vũ, Tô Mục liền dẫn Lạc Thiên Thiên, còn mang theo Bạch Kỳ Sơn đến quảng trường bên ngoài phủ thành chủ.
Tất cả tài phú của một dân tộc.
Tô Mục không biết có bao nhiêu, nhưng sự trống rỗng cũng đủ để lộ ra một mảnh đất lớn.
Đúng lúc.
Quảng trường trung tâm thành Phượng Vũ, chính là địa phương tốt nhất tiếp nhận khoản tài phú này.
Thành Phượng Vũ là vương thành, quảng trường trong đó cũng vô cùng rộng lớn.
Đừng nói là tài phú của một tộc như Ô Hoàn, cho dù đem tài phú của một quốc gia nhỏ chuyển tới, quảng trường to lớn này vẫn có thể chứa được như thường.
Đợi sau khi làm trống quảng trường trung tâm, Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên đi tới biên giới quảng trường, lựa chọn tiếp nhận tài phú của tộc Ô Hoàn.
Sau một khắc!
Một cỗ lực lượng từ trên trời giáng xuống, đem toàn bộ quảng trường trung tâm thành đều bao phủ ở trong một mảnh màu sắc lộng lẫy!
Đợi đến thời điểm mảnh hào quang lộng lẫy này biến mất. . .
Trên quảng trường trung tâm thành, đã xuất hiện thêm một tòa núi vàng!
Là núi vàng thực sự!
Vô số kim tệ ngân tệ, kỳ trân dị bảo chồng chất, tạo thành một tòa núi vàng khổng lồ cao khoảng chừng mấy chục mét, chiếm diện tích vài trăm mét vuông!
Dưới ánh nắng chiếu rọi, toà núi vàng khổng lồ này không ngừng phản xạ ra ánh sáng vàng óng ánh, đem toàn bộ quảng trường trung tâm thành cùng với các kiến trúc chung quanh đều chiếu rọi thành màu vàng óng ánh!
"Này. . ."
"Chúng ta phát tài rồi!"
Sau một hồi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào toà núi vàng khổng lồ này, một hồi lâu sau Lạc Thiên Thiên mới tỉnh táo lại từ sự gốc trệ này, reo hò một tiếng, tiến về toà núi vàng to lớn!
Một lần thu hoạch tại thành Lạc Dương kia, chủ yếu là từng xe tài phú, hơn nữa còn là trong tình thế khẩn trương ở gần chiến trường.
Kém xa việc một tòa núi vàng trực tiếp xuất hiện ở trước mắt này, làm cho người ta còn rung động hơn.
Không chỉ là Lạc Thiên Thiên.
Thời điểm khi thấy núi vàng này, kể cả hô hấp của Tô Mục. . . cũng ngừng lại một khoảng thời gian.
Qua một hồi lâu.
Lại qua một hồi lâu nữa.
Hắn mới cưỡng ép để cho mình tỉnh táo lại từ trong vui mừng của việc thu hoạch được khoản tài phú to lớn này, ra vẻ bình tĩnh đối với Bạch Kỳ Sơn cũng đang lâm vào trạng thái đờ đẫn nói ra: "Triệu tập mọi người. . . Mau chóng thống kê những tài phú này ra!"
Sau đó.
Tô Mục cũng không quay đầu lại, đi vào trong phủ thành chủ!
Đợi tiếp nữa, hắn sẽ lại thất thố mất!
Lần này tốt rồi.
Không chỉ có chiến lợi phẩm phát ra cho người chơi, có tài chính để kiến thiết Vân Châu, thậm chí giá trị con người của hắn. . . Cũng theo sự xuất hiện của khoản tài phú khổng lồ này, mà tăng mạnh lên không ít!
Đoán chừng.
Trong tất cả chư hầu của lãnh thổ Đại Hán, không ai có thể có giá trị bản thân phong phú hơn so với Tô Mục.
. . .
. . .
Ròng rã năm ngày.
Bạch Kỳ Sơn mới mang theo hàng ngàn học sinh, văn sĩ và giáp sĩ, thống kê khoản tài phú khổng lồ này ra.
Đầu tiên, là kim tệ.
Đây là thứ dễ thống kê nhất, trực tiếp để Lạc Thiên Thiên đem những vàng bạc, viên kim châu, một đống thỏi vàng, từng khối nén bạc thu vào thanh vật phẩm là sẽ tự động trở thành số lượng trên giao diện thuộc tính của nàng.
Tổng cộng. . . Hơn 12 tỷ kim tệ!
Có phải không thể tưởng tượng nổi hay không?
Tài phú của tộc Ô Hoàn, chỉ mới vẻn vẹn là kim tệ, giá trị đã có thể so với một đám tài phú kim tệ, kỳ trân dị bảo mà bọn hắn lấy được từ thành Lạc Dương kia!
Trên thực tế, cũng không khó hiểu.
Đại Hán mặc dù giàu, thành Lạc Dương còn là đế đô của Đại Hán.
Nhưng Đổng Trác cùng lắm cũng chỉ là cướp đoạt được một nửa tài phú của thành Lạc Dương, Tô Mục cũng chỉ lấy được hơn phân nửa tài phú từ Đổng Trác.
Lần này thì sao?
Chính là toàn bộ tài phú của một tộc Ô Hoàn!
Được hệ thống ra tay thu thập, không chỉ là tài phú của từng tòa thành trì kia, mà ngay cả tài phú của toàn bộ tộc Ô Hoàn đã từng thất lạc, che giấu, đều được hệ thống đem đến nơi này.
Cho nên.
Mới có thể khoa trương như thế.
Hơn 12 tỷ kim tệ này, trực tiếp khiến cho số lượng kim tệ dự trữ của quận Phượng Vũ từ vài tỷ lúc đầu đạt đến hơn hai mươi tỷ.
Nếu như lại thêm những kỳ trân dị bảo kia. . .
Về phương diện dự trữ vàng bạc, nội quận Phượng Vũ đã vượt qua hơn 50 tỷ!
Đặt ở hiện thực, hơn năm mươi tỷ này có lẽ cũng không quá khoa trương.
Nhưng mà. . . Đây chỉ mới là vàng bạc dự trữ nha.
Dưới trướng Tô Mục, dưới trướng quận Phượng Vũ có vô số nhân khẩu giáp sĩ, cùng với Vân Châu vừa mới đánh chiếm, có chắc là mười mấy tỷ, trăm mấy tỷ kim tệ đã có thể đong đếm được không?
Sau vàng bạc châu báu, Tô Mục càng coi trọng những bảo tàng khác hơn.
Mười mấy vạn trang bị, hơn một ngàn năm trăm loại công pháp, hơn một ngàn loại kỹ năng, mấy chục loại vật liệu có linh tính, và trên trăm loại đạo cụ đặc thù!
Những vật phẩm này xuất hiện, khiến cho vốn liếng của Tô Mục trực tiếp tăng hơn mấy lần!
Trong đó.
Tô Mục xem trọng nhất chính là hai bộ công pháp tuyệt thế, mười mấy bộ công pháp đỉnh cấp, cùng một pho tượng Hắc Ngọc Thiên Lang nhỏ!
Tác dụng của công pháp tuyệt thế và công pháp đỉnh cấp không cần phải nhiều lời. . . . .
Mặc kệ là lúc nào, đây đều là tồn tại áp đáy hòm.
Toà pho tượng Hắc Ngọc kia, cùng với chìa khoá màu đen mà Tô Mục đã từng đạt được, chính là vật phẩm không rõ. Nói cách khác, lần đổi mới của hệ thống tiếp theo mới có thể thấy được cụ thể thuộc tính của vật phẩm.
Sau khi đem những thứ này kiểm kê xong.
Tô Mục lấy những thứ trân quý nhất thu vào trong nhẫn không gian, phần còn lại trực tiếp cho vào bên trong kho vũ khí và bảo khố đã xây xong của quận Phượng Vũ.
Sau đó. . .
Hắn mở ra danh sách trao đổi!
Ngoài danh sách trao đổi mà Giả Hủ đã sớm định trước đó, đồng thời khi mở danh sách, để cho người chơi có thể dùng độ cống hiến - lấy được trong tình tiết lịch sử đặc thù - đổi lấy chiến lợi phẩm. Nên sau khi Tô Mục suy tư hồi lâu, liền cho thêm ba bộ công pháp đỉnh cấp khác vào trong danh sách.
Ngàn vàng mua xương ngựa. (Nghĩa: dùng cái giá lớn để chiêu mộ nhân tài)
Ba bộ công pháp đỉnh cấp này, chỉ có vài người có thể trao đổi được.
Một hành động kia. . . Lại trực tiếp dẫn nổ sự nhiệt tình của các người chơi!
Dĩ vãng bên trong lịch sử, không thiếu chiến lợi phẩm là công pháp đỉnh cấp thậm chí công pháp tuyệt thế xuất hiện. Nhưng mà. . . Ngay cả Tô Mục cũng cần tiêu hao một lượng lớn chiến tích của mình, mới có thể trao đổi được một bộ công pháp, tăng lên thực lực của mình. . .
Các người chơi làm sao có thể trao đổi được đây?
Một bộ công pháp đỉnh cấp và công pháp tuyệt thế kia, trên thực tế đối với người chơi không có nhiều ý nghĩa, chỉ có thể nhìn mà thèm thuồng.
Mà bây giờ.
Tô Mục thả ra mấy trăm bộ công pháp hạng ba, công pháp hạng hai, mười mấy bộ công pháp hạng nhất và ba bộ công pháp đỉnh cấp. . . Lại là thứ mà các người chơi thật sự có thể trao đổi được!
Trong nháy mắt Tô Mục mở ra danh sách trao đổi!
Ba bộ công pháp đỉnh cấp đã bị trao đổi mất!
Mười mấy bộ công pháp hạng nhất cũng bị trao đổi mất chín bộ trong nháy mắt, còn lại chỉ là công pháp hạng hai ba, cùng với kỳ trân dị bảo và các loại trang bị kỹ năng khác.
Mà người đổi ba bộ công pháp đỉnh cấp kia. . .
Chính là Mệnh Mang Thanh Long của “Khoát Lạc gia tộc”, Lãnh Nguyệt của “Vân Điên”, cùng người chơi tự do đỉnh phong Điên Cuồng Pikachu!
Có thể nói.
Đợi đến khi giá trị sức mạnh tăng lên, đẳng cấp kỹ năng tăng lên, ba vị đoàn trưởng của quân đoàn người chơi vốn từng dưới trướng của Tô Mục. . . sẽ nhảy lên bước vào hàng ngũ võ tướng đỉnh cấp!
Tương đương với việc Tô Mục tự tay chế tạo ra ba vị người chơi võ tướng đỉnh cấp!
Chương 365: Công Tôn quy thuận, Lưu Ngu trách cứ!
Một lần trao đổi.
Đã làm nổ tung sự nhiệt tình của các người chơi, đồng thời cũng khiến cho vô số người chơi thấy được rõ ràng tài lực của Tô Mục và quận Phượng Vũ!
Cũng bởi vì lần trao đổi này, uy vọng và địa vị của Tô Mục ở trong lòng người chơi cũng tăng nhanh lên gấp mấy lần.
Nếu lại có nhiệm vụ tương tự. . .
Chỉ sợ chưa cần tuyên bố hịch văn chiến đấu (hịch: một thể loại văn dùng để khích lệ tình cảm, tinh thần của người nghe), không cần lên đàn lập lời thề, chỉ cần một tờ văn thư chiêu mộ, lập tức sẽ có vô số người chơi tinh anh chen chúc mà đến, một lần nữa trở thành lực lượng dưới sự chỉ huy của Tô Mục!
Mấy ngày trôi qua.
Đợi sau khi các người chơi trao đổi xong, tài phú của tộc Ô Hoàn mà Tô Mục vừa mới lấy được đã giảm bớt khoảng một phần tư.
Một lần chinh chiến phương bắc.
Tô Mục thu được ba phần tư tài phú của tộc Ô Hoàn, thu được cả vùng thảo nguyên mà đã được hắn đặt tên là Vân Châu, thu được 10 vạn điểm giá trị danh vọng, cũng thu được rất nhiều võ tướng, mưu sĩ cho mình cùng dưới trướng của mình!
Đương nhiên.
Cũng thu được uy vọng và địa vị không có gì sánh kịp của hắn ở trong lòng ngươi chơi!
Đợi mọi thứ đều hoàn thành, Tô Mục mới nhìn tới hai bộ công pháp tuyệt thế trong tay mình.
Hai bộ công pháp tuyệt thế này cũng là đến từ bảo tàng thất lạc của tộc Ô Hoàn.
Không chỉ có thể làm cho hai vị võ tướng có được tiềm lực tiến giai lên tuyệt thế, còn có thể làm cho dưới trướng của Tô Mục ngoài ý muốn tăng thêm hai binh chủng đặc thù!
Một cái trong đó, chính là Thương Lang Phong Kỵ của Đạp Đốn.
Một cái khác, chính là là binh chủng thuần túy trinh sát, Diều Hâu Trinh Sát!
Cuối cùng.
Sau khi trải qua một phen suy tư, Tô Mục vẫn đem hai bộ công pháp tuyệt thế này cất vào, chuẩn bị ngày sau lại sử dụng.
Điển Mãn cùng Hoàng Tự còn chưa có trưởng thành.
Dưới trướng của Tô Mục, cũng chỉ có Sở Hằng có thể sử dụng hai bộ công pháp này, đồng thời nhờ vào công pháp tuyệt thế này bước vào lĩnh vực tuyệt thế võ tướng.
Nhưng mà!
Kỳ vọng của Tô Mục đối với Sở Hằng không chỉ là tuyệt thế võ tướng!
Sở Hằng đã là võ tướng đỉnh cấp, trọng giáp mạch đao binh dưới trướng hắn cũng đã không thua gì binh chủng đặc thù.
Nếu như kế thừa một trong hai bộ công pháp tuyệt thế này, trọng giáp mạch đao binh mà hắn đã có liền bị bỏ hoang. Kỵ binh, Tô Mục không thiếu; loại binh chủng như trọng giáp mạch đao binh thì rất thiếu thốn!
Tô Mục còn mong muốn, một ngày nào đó Sở Hằng có thể dựa vào lực lượng và cảm ngộ của bản thân để tiến giai lên tuyệt thế, đem Trọng giáp mạch đao binh dưới trướng của mình cũng tấn thăng làm huyền giáp cấm vệ!
Huyền giáp thiết kỵ chính là vương trong kỵ binh.
Huyền giáp cấm vệ chính là đứng đầu trong bộ binh!
Nếu như có một ngày, Sở Hằng có thể đem trọng giáp mạch đao binh tiến giai thành huyền giáp cấm vệ. . . Coi như giá trị sức mạnh của hắn không theo kịp, nhưng chỉ dựa vào bộ binh đứng đầu thiên hạ này, hắn cũng có thể tiến vào hàng ngũ võ tướng hạch tâm dưới trướng của Tô Mục!
Chỉ là, gánh nặng đường xa.
Muốn dựa vào sự cố gắng cùng cảm ngộ của mình để tiến giai tuyệt thế, chính là khó khăn chồng chất khó khăn; muốn chỉ dựa vào tin tức của Tô Mục cung cấp, đem trọng giáp mạch đao binh tiến giai thành huyền giáp cấm vệ càng vô cùng khó khăn.
Nhưng.
Đây cũng là một tia hi vọng.
Một hi vọng để phượng hoàng niết bàn, một lần bay lên tận trời!
. . .
. . .
Sau khi mọi thứ đều hoàn thành, để cho Bạch Kỳ Sơn tiếp tục chủ trì công việc bên trong quận Phượng Vũ, Tô Mục dẫn Lạc Thiên Thiên dùng truyền tống trận đến quận Hữu Bắc Bình.
Vân Châu đã bị hắn chiếm cứ, nhưng cuối cùng vẫn cần một cái danh phận.
Huống hồ.
Ô Hoàn đã bị diệt, Công Tôn Toản cũng đã đến thời điểm quy thuận.
Toàn bộ U Châu. . . Cũng đang chờ mưu đồ của hắn!
Ánh sáng lấp lóe.
Thân ảnh của Tô Mục và Lạc Thiên Thiên liền từ trong truyền tống trận của quận Hữu Bắc Bình hiện lên.
Sau đó, một tên giáp sĩ vội vàng tiến đến thông báo cho Công Tôn Toản, ngay sau đó Tô Mục và Lạc Thiên Thiên cũng tiến lên, hướng về phía phủ thành chủ tiến đến.
Lúc này, bên trong quận Hữu Bắc Bình đã tràn đầy vô số bóng dánh của người chơi.
Khiến cho toà quận thành này trước đây có chút vắng vẻ cũng từ đó trở nên phồn hoa.
Vừa hay, vô số tài nguyên cần cho kiến thiết Vân Châu cũng mang đến vô số cơ hội. Bỏ qua tình tiết lịch sử đặc thù "Chinh phạt dị tộc", những người chơi này không muốn lại bỏ lỡ việc xây dựng Vân Châu.
Thứ hai, Vân Châu xuất hiện, khiến cho U Châu từ ở biên giới biến thành nội địa, mặc kệ là tính an toàn hay là trình độ phồn hoa đều sẽ được tăng lên rất lớn.
Một số người chơi tập trung vào làm thương mại, cũng từ nơi này tìm được cơ hội buôn bán.
Như thế, mới dẫn đến sự phồn hoa của quận Hữu Bắc Bình.
Một đường tiến lên.
Đợi tới thời điểm Tô Mục và Lạc Thiên Thiên đến phủ thành chủ quận Hữu Bắc Bình, Công Tôn Toản mang theo vẻ mặt tràn đầy kích động cùng với thuộc cấp dưới trướng mình đã ở nơi đó chờ đợi.
Giết hết dị tộc, Công Tôn quy thuận!
Đây là ước định lúc trước của Công Tôn Toản và Tô Mục ở liên minh chư hầu.
Chỉ là. . .
Ngay cả Công Tôn Toản cũng không nghĩ tới, thời gian chỉ hơn nửa năm, Tô Mục đã thật sự làm được điều này! Chẳng những đem tộc Ô Hoàn hủy diệt, còn đem mảnh thảo nguyên bát ngát kia biến thành một châu của Đại Hán!
Công lao vĩ đại như thế!
Công lao khai phá bờ cõi như vậy!
Cho dù tất cả những việc này cũng không phải là do hắn làm, cũng làm cho Công Tôn Toản kích động đến không thể tự kiềm chế!
Lúc này.
Sau khi nhìn thấy Tô Mục đến, Công Tôn Toản lập tức liền khom người lạy: "Thuộc hạ Công Tôn Toản gặp mặt Tô hầu! Chúc mừng Tô hầu khai cương thác thổ, chiến thắng trở về! Từ hôm nay trở đi, Công Tôn Toản sẽ coi Tô hầu như thiên lôi sai đâu đánh đó!"
Quy thuận.
Dù cho không phải thần phục như nhận chủ, cũng đủ để chứng minh, từ đây Công Tôn Toản chính là một thành viên trong số các thế lực của Tô Mục.
Mà lại.
Căn cứ theo chiến lược trong tương lai mà Hí Chí Tài đặt ra, Công Tôn Toản quy thuận còn phải tốt hơn nhiều so với thần phục!
Bởi vì từ trên danh nghĩa, Công Tôn Toản vẫn là chư hầu độc lập một phương, có rất nhiều sự tình Tô Mục không tiện làm. . . Công Tôn Toản lại có thể đi làm!
Sau đó, một đoàn người trở về phủ thành chủ.
Lúc này Tô Mục mới phát hiện, trong phủ thành chủ quận Hữu Bắc Bình này, không chỉ có Công Tôn Toản cùng với thuộc cấp dưới trướng, còn có một người khác địa vị so với Công Tôn Toản càng lớn hơn!
Dòng họ Hán Thất chân chính!
Người được triều đình Đại Hán lệnh cho cai trị U Châu, U Châu mục. . . Lưu Ngu!
Đối với Lưu Ngu, trong lòng Tô Mục vẫn mang theo mấy phần kính trọng.
Trước trận chiến diệt tộc, vị U Châu mục Lưu Ngu này mới là người có uy vọng cao nhất ở mấy châu phương bắc, tồn tại được người người kính trọng nhất! Nếu đổi thành cách nói của người chơi, chính là Lưu Ngu có giá trị danh vọng cao nhất.
Giá trị danh vọng không sai biệt lắm hơn chín vạn!
Nhưng mà.
Lần này nhìn thấy Lưu Ngu lại không có chút nào vui sướng.
Lưu Ngu đến, một mặt là chúc mừng Tô Mục khai cương thác thổ, lập xuống chiến công bất diệt; một phương diện khác. . . lại là trách cứ!
Vì sao?
Ở phương diện đối đãi với dị tộc, thái độ của Tô Mục và Công Tôn Toản tương đối nhất trí, đó chính là chém tận giết tuyệt! Trảm thảo trừ căn! Trực tiếp diệt sạch tộc Ô Hoàn, để dị tộc rời khỏi võ đài lịch sử mới là cách tốt nhất!
Mà chính sách của Lưu Ngu. . .Lại là tương đối tôn trọng và lôi kéo!
Công Tôn Toản thấy được chỗ tốt của việc diệt sạch Ô Hoàn mang tới, thấy được từ đó về sau biên giới U Châu không hề bị dị tộc đến quấy nhiễu, người Hán ở biên giới sẽ không còn bị dị tộc cướp bóc.
Lưu Ngu lại nhìn thấy là. . . Tô Mục đã thả ra một đầu ác ma!
Lấy kế sách dịch bệnh đi diệt tộc, việc này căn bản vi phạm với sách lược đối đãi dị tộc lúc cai trị U Châu của hắn!
Tô Mục là Phượng Vũ hầu, Lưu Ngu là dòng họ Hán Thất.
Tô Mục danh chấn thiên hạ, Lưu Ngu cũng đức cao vọng trọng!
Cho nên.
Sau khi chúc mừng Tô Mục xong. . . Lưu Ngu cũng lên tiếng trách cứ hắn.
Chương 366: Dư nghiệt cuối cùng của tộc Ô Hoàn?
Ở trong phủ thành chủ quận Hữu Bắc Bình chờ đợi một lúc, Lưu Ngu liền rời đi.
Hắn để lại lời chúc mừng, cũng để lại lời trách cứ.
Sau đó.
Toàn bộ phủ thành chủ an tĩnh lại.
Hai loại thái độ và chính sách đối đãi với dị tộc, không thể nói loại này tốt, loại kia không tốt.
Tô Mục và Công Tôn Toản cho rằng, dị tộc chết đi chính là tốt nhất.
Lưu Ngu lại cho rằng, loại thủ đoạn giết sạch khốc liệt này của Tô Mục. . . không khác gì ác ma! Tuy nói mang đến công lao mở rộng lãnh thổ, nhưng tương tự, cũng chôn xuống tai hoạ ngầm to lớn cho Đại Hán!
Có vết xe đổ là Ô Hoàn, làm sao biết những dị tộc khác sẽ đối xử với Đại Hán như thế nào?
Là tránh xa ngoài vạn dặm. . .
Hay là dưới uy hiếp bị diệt tộc, cùng nhau tấn công Đại Hán?
Nếu như chỉ nhìn vào hai loại thái độ và chính sách đối đãi với dị tộc này.
Lưu Ngu chỉ là dân bản địa, chỉ là một NPC cấp cao ở trong trò chơi.
Hắn không biết lịch sử trong thế giới hiện thực, càng không biết trong lịch sử đã từng xảy ra Ngũ Hồ loạn hoa (5 dân tộc Hồ rầm rộ khởi binh, mở ra sự kiện chia cắt Trung hoa thành 16 nước), phát sinh thảm kịch người Hán đã từng trở thành "Dê hai chân" mà người nghe phải kinh sợ!
Từ chính góc độ của hắn, hắn cảm giác là mình đúng.
Có lẽ đây cũng là ý nghĩ trong lòng rất nhiều quan văn.
Nhưng Tô Mục lại không giống.
Biết được đoạn lịch sử kia, cũng biết bản tính của dị tộc, hắn biết, kiên trì giết sạch dị tộc mới là lựa chọn tốt nhất!
Cách nhìn của dị tộc đối với Đại Hán, hắn không thèm để ý.
Dị tộc sống tốt hay xấu, hắn càng không quan tâm.
Nếu như thật sự do thủ đoạn khốc liệt của mình mà khiến nhiều dị tộc cùng nhau tấn công Đại Hán. . . Hắn ngược lại muốn nhìn thử, đến cùng là dị tộc nhiều người hơn, hay là đao của Phượng Vũ hầu hắn nhanh hơn!
Sau lời trách cứ, Lưu Ngu rời đi, trong phủ thành chủ yên tĩnh trở lại.
Trầm mặc thật lâu.
Sau thời gian dài bị uất ức, Công Tôn Toản nhịn không được, trực tiếp đứng dậy nói với Tô Mục: "Tô hầu, khai cương thác thổ là chiến công bất diệt, sao lại có thể tùy ý để cho Lưu Ngu trách cứ?"
"Tô hầu, không bằng thuộc hạ. . ."
Câu nói kế tiếp, Công Tôn Toản không nói ra.
Nhưng biểu cảm và sát ý tỏa ra trên người của hắn, lại đem ý nghĩ trong lòng hắn hiện ra rõ ràng.
Công Tôn Toản muốn giết người.
Trong lịch sử, chính là bởi vì chính sách của Lưu Ngu với dị tộc nên nổi lên xung đột với Công Tôn Toản, cuối cùng bị Công Tôn Toản chém giết. Cũng chính là sau khi chém giết Lưu Ngu, Công Tôn Toản mới thay thế Lưu Ngu trở thành chủ nhân của U Châu.
Ý trời cũng tốt.
Theo quán tính lịch sử cũng được.
Nếu như không có gì ngoài ý muốn, ở trong thế giới trò chơi này Lưu Ngu vẫn như cũ không thoát khỏi vận mệnh bị Công Tôn Toản chém giết!
Đương nhiên.
Đây là dưới tình huống không có Tô Mục ngăn cản.
Chỉ là. . .
"Chúa công, tuyệt đối không thể!"
Không đợi Tô Mục bày tỏ thái độ, Giả Hủ liền vội vàng đứng lên ngăn cản, nói: "U Châu mục chính là dòng họ Hán Thất, đức cao vọng trọng, tại vùng đất U Châu này cũng được bách tính kính trọng, sao có thể nói giết liền giết được?"
"Huống hồ! Chúa công và tướng quân Công Tôn đều là quan của Đại Hán, càng không thể đem đao giết người hướng vào trọng thần Đại Hán được!"
"Giả tiên sinh. . ."
Nét mặt Công Tôn Toản tràn đầy kinh ngạc.
Hắn nhìn vào trong ánh mắt của Giả Hủ, tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi!
Hắn biết quá trình diệt sạch Ô Hoàn, biết là dịch bệnh ác ma đã giết sạch bảy thành tộc nhân của Ô Hoàn, chính là từ trong tay của vị văn sĩ trung niên tướng mạo gầy gò này, Giả Hủ có thể nghĩ ra mưu kế như thế, là độc ác cỡ nào!
Thế nhưng mà.
Vì sao. . .
Chẳng lẽ Giả Hủ thật sự so với tưởng tượng của hắn không giống nhau, chẳng qua là thời điểm khi kẻ thù là dị tộc, hắn mới có thể cho thấy sự cay độc của mình?
Kìm lòng không được, Công Tôn Toản nhìn về phía Tô Mục.
Hắn đã quy thuận Tô Mục.
Chém giết Lưu Ngu, trên bản chất cũng là dọn sạch con đường khống chế U Châu cho vị Phượng Vũ hầu Tô Mục này.
Nếu như ngay cả Tô Mục cũng không đồng ý. . . Vậy thật sự hắn nguyện làm ác nhân lại không được chủ thượng thấu hiểu.
"Bá Khuê đừng vội."
Tô Mục ngồi ở vị trí đầu mỉm cười, nói ra: "Lưu Ngu chính là Châu mục, sao lại có thể tùy ý chém giết? Văn Hòa nói cũng không sai, chúng ta đều là quan của Đại Hán, tất nhiên không thể đem đồ đao nhắm vào trọng thần Đại Hán!"
"Thành kiến Lưu Châu mục với chúng ta. . . Còn cần phải bàn bạc kỹ hơn!"
Công Tôn Toản có chút mê mang.
Tuy nhiên.
Không đợi hắn tiếp tục mở miệng hỏi, chỉ thấy Giả Hủ đã cười tủm tỉm nói: "Chúa công nói chí phải. Công Tôn tướng quân, Ô Hoàn mặc dù bị diệt, nhưng còn có dư nghiệt. Mấy ngày gần đây, U Châu này có thể sẽ không yên ổn. . ."
"Công Tôn tướng quân cần phải chuẩn bị tốt phòng ngự, tuyệt đối không thể để cho dư nghiệt Ô Hoàn quấy phá U Châu ta. . ."
Công Tôn Toản ngây ngẩn cả người.
Nhìn thấy biểu lộ cười tủm tỉm kia của Giả Hủ, hơi lạnh từ trong lòng dâng lên, trong nháy mắt tuôn ra toàn thân của hắn.
Hắn hiểu rõ.
Cũng không phải là Giả Hủ không giống với trong tưởng tượng của mình.
Rõ ràng là. . . Hắn đã coi thường vị quân sư này!
So sánh với văn sĩ trung niên này ngay cả vẻ mặt đều không đổi màu, liền quyết định sống chết của một vị trọng thần Đại Hán, lại không có chút hậu hoạn nào. . . Hắn một lời không hợp liền kêu đánh kêu giết, thật quá ngây thơ và buồn cười!
Thôi vậy!
Mình chỉ là một vị võ tướng.
Nghe lệnh làm việc, xông pha chiến đấu, đây mới là nhiệm vụ của mình. Còn loại mưu đồ này. . . Vẫn nên giao cho nhân sĩ chuyên nghiệp đi!
Trong lúc nhất thời, trí thông minh của Công Tôn Toản bị nghiền ép, làm cho hắn có chút nản lòng thoái chí.
. . .
. . .
Sau đó mấy ngày.
Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên đều ở lại quận Hữu Bắc Bình.
Một bên mua sắm các loại tài nguyên cần có để xây dựng thành trì Vân Châu, một bên đi khắp nơi du lịch, thư giãn tâm tình sau thời gian hơn nửa năm khẩn trương chinh chiến.
Sau đó.
Chẳng biết từ lúc nào, một lời đồn đại bắt đầu lan truyền ở quận Hữu Bắc Bình.
Ô Hoàn mặc dù bị diệt, nhưng dư nghiệt vẫn còn!
Vì trả thù Phượng Vũ hầu, cũng vì trả thù Đại Hán, mấy tên võ tướng Ô Hoàn may mắn còn sống sót mang theo tinh nhuệ Ô Hoàn còn sót lại đã tới gần biên giới U Châu!
Trong ít ngày nữa, đám dư nghiệt Ô Hoàn cuối cùng này sẽ xông vào U Châu, cá chết lưới rách!
Thời điểm lời đồn đại này càng truyền càng xa, thậm chí truyền khắp toàn bộ lãnh thổ U Châu, vô số bách tính U Châu lâm vào bên trong tâm trạng lo lắng.
Vì trấn an bách tính, Tô Mục không chỉ một lần công khai nói rõ rằng Ô Hoàn đã bị diệt, nếu như thật sự còn có dư nghiệt sót lại, cũng tuyệt đối không thể vượt qua đại thảo nguyên tiến vào lãnh thổ U Châu.
Nhưng mà.
Loại giải thích này của Tô Mục chẳng những không có làm cho lòng người ổn định, ngược lại giống như là chấp nhận tin tức thật sự còn có dư nghiệt Ô Hoàn vẫn còn sống!
Kết quả là.
Lời đồn đại càng truyền bá ra nhanh hơn!
Lần này, không chỉ là lòng người hoang mang.
Mà ngay cả vị U Châu mục Lưu Ngu này, cũng phát xuống liên tiếp ba lần công văn, ra lệnh Công Tôn Toản lập tức nghiêm túc phòng vệ, ngăn cản quân tinh nhuệ cuối cùng của tộc Ô Hoàn xông vào bên trong U Châu, gây ra thương tổn.
Thậm chí trong một buổi tiệc, Lưu Ngu mượn men rượu giận dữ công bố đây là tai họa mà Tô Mục dẫn tới!
Liên tiếp mấy ngày.
Toàn bộ nội U Châu gió êm sóng lặng.
Chẳng những không có Ô Hoàn đánh vào thành, mà ngay cả sự tình cường đạo thổ phỉ chặn đường ăn cướp đều ít đi rất nhiều.
Giống như, lời đồn đại kia thật sự chỉ là lời đồn đại.
Thẳng đến. . .Một tuần sau.
Màn đêm buông xuống!
Chương 367: Đêm máu ở U Châu, cái chết của Lưu Ngu!
Đêm đã khuya.
Nhờ vào bóng đêm che giấu, rất nhiều bóng người lặng yên không tiếng động né tránh sự tuần tra của giáp sĩ, tiến vào trong phủ thành chủ.
Sau đó, chia binh thành hai đường, theo hai phương hướng mà ẩn nấp.
Phủ thành chủ, trong một căn tiểu viện, Tô Mục cùng Lạc Thiên Thiên đã sớm nghỉ ngơi.
Thời điểm mấy bóng người xuất hiện bên trong căn tiểu viện này, Tô Mục vốn đã ngủ say bỗng nhiên mở mắt! Dắt theo Lạc Thiên Thiên đang mặc áo ngủ trốn sang một bên.
Sau một khắc!
Liên tiếp ám khí trực tiếp xuyên qua song cửa sổ, ghim tại vị trí trước đó có bọn hắn!
"Người nào can đảm dám tập kích bản hầu?"
Hắn hét to một tiếng.
Huyết Thần Kích và Huyền Kim Chiến Giáp đồng thời xuất hiện trong tay và trên người, Tô Mục để Lạc Thiên Thiên trốn kỹ trong phòng, còn mình thì xông ra khỏi cửa phòng, vọt tới phía đám bóng người đánh lén kia!
"Chính là hắn!"
"Phượng Vũ hầu, Tô Mục!"
"Giết hắn! Các ngươi lập tức có thể đạt được truyền thừa và kho báu của tộc ta!"
Dưới tiếng nói có phần lạnh lẽo của người chỉ huy, hơn mười du hiệp từ các phương hướng đánh tới, hướng về phía các điểm yếu lớn trên người Tô đánh tới!
"Dư nghiệt của Ô Hoàn sao?"
Tô Mục cười lạnh lùng một tiếng.
"Đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu! Bản hầu vẫn muốn tìm các ngươi đây, không nghĩ tới các ngươi vậy mà lại tự đưa tới cửa!"
Huyết Văn Kích chém ra.
Mấy tên du hiệp đánh úp về phía Tô Mục kia không có chút lực phản kháng, tất cả đều bị chém giết!
Sau đó.
Trên Huyết Thần Kích nổi lên từng tia từng tia ánh lửa màu lưu ly, một đạo võ tướng kỹ hừng hực từ bên trên Huyết Thần Kích bắn ra, "tộc nhân Ô Hoàn " ra lệnh trước đó mạo hiểm tránh đi, chém lên phía trên tường nhà!
Chỉ một thoáng!
Bức tường bị đạo võ tướng kỹ của Tô Mục chém nát, biến thành một vùng phế tích.
Mà vị "tộc nhân Ô Hoàn " kia. . . cho dù tránh khỏi một kích chí mạng của Tô Mục, cũng bị uy lực còn sót lại của võ tướng kỹ liên lụy, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, bị hất bay ra ngoài!
Sắc mặt hắn kinh hãi.
"Tộc nhân Ô Hoàn" kia từ trên mặt đất cách mấy chục mét đứng lên, dưới sự trợ giúp của mấy tên dị nhân, mượn bóng đêm yểm hộ, vội vàng thoát khỏi phủ thành chủ!
Sau đó.
Không đợi Tô Mục đuổi theo, một giọng nói hốt hoảng liền từ bên ngoài tiểu viện truyền đến.
"Tô hầu, có sao không?"
Ngay sau đó.
Công Tôn Toản có chút chật vật, dẫn một đám giáp sĩ vọt vào trong tiểu viện của Tô Mục và Lạc Thiên Thiên ở lại này.
"Bản hầu không việc gì."
"Bá Khuê. . . Cũng gặp phải dư nghiệt Ô Hoàn đánh lén sao?"
Tô Mục nhìn lướt qua trên người của Công Tôn Toản cùng rất nhiều giáp sĩ phía sau lưng hắn kia, dò hỏi.
"Vâng."
"Thuộc hạ cũng bị đánh lén."
Công Tôn Toản có chút nghĩ tới mà sợ nói: "Nếu không phải thuộc hạ phản ứng nhanh, kịp thời gọi thủ vệ trong phủ tới, hậu quả thật sự không tưởng tượng nổi. Không nghĩ tới, lời đồn đại là thật, thật sự có dư nghiệt Ô Hoàn tồn tại, mà lại còn cùng dị nhân lẫn vào trong quận thành này!"
"Chỉ là dư nghiệt, không đáng để lo."
"Có điều những dị nhân trợ trụ vi ngược (giúp Trụ Vương làm những điều tàn ác, bạo ngược) kia. . . hơi khó xử lý a. . ."
Cảm thán nói một tiếng,
Sau khi tập hợp với Công Tôn Toản cùng giáp sĩ dưới trướng, Tô Mục mới lần theo dấu vết vị "tộc nhân Ô Hoàn " trước đó bỏ trốn lưu lại, hướng về phía bên ngoài phủ thành chủ đuổi theo.
Nhưng mà.
Khi bọn hắn vừa mới xông ra phủ thành chủ, một giáp sĩ toàn thân dính đầy máu đã từ hướng truyền tống trận chạy băng băng tới, sau khi nhìn thấy Tô Mục, trực tiếp té quỵ trên đất!
"Tô hầu!"
"Dư nghiệt Ô Hoàn vào thành!"
"573 người của phủ chúa công nhà ta. .. Đều bị giết sạch!"
"Giết sạch cả nhà!"
"Tô hầu, người nhất định phải báo thù cho chúa công nhà ta!"
Một tên giáp sĩ, hoặc nên nói là cận vệ thân cận bên người Lưu Ngu.
Thời điểm tên cận vệ toàn thân đẫm máu, thậm chí còn mang theo một vết thương khổng lồ này xuất hiện tại quận Hữu Bắc Bình, đem tin tức 573 người của Lưu Ngu đều bị giết sạch. . .
Con ngươi Công Tôn Toản đột ngột co thắt lại!
Ngay cả Tô Mục, cũng có chút chấn kinh.
Thủ đoạn này. . .
Thân vệ kia đắm chìm ở trong đau thương cũng không có phát hiện được bất thường của Công Tôn Toản và Tô Mục, mà lại tiếp tục hét to: "Kế huyện đã loạn! Dư nghiệt Ô Hoàn và dị nhân làm loạn!"
"Không chỉ chúa công nhà ta bị giết sạch cả nhà, mà thuộc cấp dưới trướng chúa công nhà ta. . . Cũng nhao nhao dẫn binh loạn chiến!"
"Tô hầu, Tô hầu!"
"Tiểu nhân chỉ là một tên thân vệ, không phân rõ ai mới là kẻ địch thật sự rồi! Tiểu nhân chỉ cầu xin Tô hầu có thể làm chủ, tìm ra dư nghiệt Ô Hoàn đã cấu kết cùng dị nhân, giúp gia chủ nhà ta báo thù!"
Sau một phen khóc lóc kể lể, như tiếng than của chim đỗ quyên.
Chỉ dựa vào miêu tả của tên thân vệ này, liền có thể tưởng tượng được bây giờ Kế huyện đã biến thành hình dạng ra sao.
Chỉ là. . .
Không đợi Tô Mục ra quyết định.
Từng ánh lửa cũng từ bên trong quận Hữu Bắc Bình dâng lên.
Ngay sau đó. . .
Liền thấy mấy bộ trang phục võ tướng Ô Hoàn, mang theo lượng lớn dị nhân từ các nơi tuôn ra, hướng về phía phủ thành chủ tấn công!
"Chính là bọn hắn!"
"Tiểu nhân biết trang phục của bọn hắn!"
"Chính là những dư nghiệt Ô Hoàn này cấu kết với dị nhân cùng lính trong thành phản bội chúa công nhà ta!"
Nhìn thấy những bóng người xa xa đánh tới kia.
Tên thân vệ này cầm một thanh đao sắc bên hông, dường như muốn xông lên chém giết một phen!
"Công Tôn tướng quân, nơi này giao cho ngươi!"
"Bản hầu lập tức lên đường, chạy tới Kế huyện dẹp yên phản loạn!"
Ngăn thân vệ kia lại.
Tô Mục kêu một tiếng, Kỳ Lân Thú liền từ trong phủ thành chủ lao ra, chạy tới bên người Tô Mục.
Không để ý đến những dư nghiệt Ô Hoàn cùng dị nhân kia bỗng nhiên lao ra, Tô Mục dùng một tay nhấc thân vệ kia lên, mang theo hắn hướng về phía truyền tống trận phóng đi!
Thời gian cấp bách.
Cấp bách!
Mỗi một giây trì hoãn, tình hình chiến đấu ở Kế huyện có khả năng liền hỏng bét một phần! Về phần nơi này. . . vẫn còn Công Tôn Toản, Lạc Thiên Thiên cùng với số lượng không ít binh lính bên trong quận thành coi giữ, đủ để đối phó!
Kỳ Lân Thú chạy nhanh như gió, rất nhanh liền biến mất trên đường phố.
Đợi cho bóng người của Tô Mục cùng thân vệ kia triệt để biến mất, Công Tôn Toản mới thở ra thật dài.
Phong cách của Quân sư. . .
Thật sự là hoàn toàn độc ác như trước đó a!
Sau đó.
Hắn giữ vững tinh thần, một đạo võ tướng kỹ phóng ra hướng về phía trời cao, bắt đầu gọi đến quân canh giữ bên trong quận thành.
Có Tô Mục tiến tới, dẹp yên chiến loạn ở Kế huyện là không thành vấn đề.
Đem phản loạn ở quận Hữu Bắc Bình này dẹp yên, chính là trách nhiệm của hắn!
. . .
. . .
Ánh sáng lóe lên.
Tô Mục cùng thân vệ kia xuất hiện ở bên trong Kế huyện.
Chỉ liếc mắt một cái!
Tô Mục cũng có chút chấn kinh.
Lúc này, Kế huyện hoàn toàn đã biến thành một bãi chiến trường.
Từng vị võ tướng mang theo binh chủng dưới trướng của mình đang cùng nhau chiến đấu, từng người chơi xuyên thẳng qua trong đó, tiến hành ám sát đối với võ tướng và binh lính đối phương!
Dường như. . .
Những võ tướng này cũng không phải là thuộc cấp của Lưu Ngu, mà là thế lực đối địch có thù hận sâu như biển!
Không lo nghĩ đến chuyện vì sao lại biến thành thế này.
Tô Mục trực tiếp điều khiển Kỳ Lân Thú, mang theo thân vệ kia xông vào bên trong chiến trường, hét lớn một tiếng!
"Tất cả dừng tay!"
"Có Bản hầu ở đây, ai dám lỗ mãng?"
Chương 368: Loạn chiến ở Kế huyện, huyết thư của Ô Hoàn!
Một tiếng hét lớn truyền ra xa xa bên trên chiến trường bị bóng đêm bao phủ xuống.
Vì Tô Mục thét lớn, mấy võ tướng đã khôi phục lại tỉnh táo, bắt đầu chỉ huy tướng sĩ dưới trướng của mình.
Nhưng cũng có võ tướng và giáp sĩ giết đỏ cả mắt, giống như hoàn toàn không nghe thấy một tiếng hét lớn kia của Tô Mục, tiếp tục mang theo người dưới trướng của mình đi chém giết!
Oanh!
Một đạo võ kỹ ‘Trăng khuyết đỏ kim’ chiếu sáng bầu trời đêm.
Khi hững võ tướng và giáp sĩ vẫn đang chém chém giết giết kia bị một đạo võ tướng kỹ của Tô Mục đánh nát, biến thành mảnh vỡ cháy đen rơi xuống đất, chiến trường mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Thả tên thân vệ xuống.
Tô Mục mới cưỡi Kỳ Lân Thú, chậm rãi đi tới chiến trường.
Một mình, một ngựa.
Không mang theo bất kỳ một võ tướng nào dưới trướng, cũng không có mang theo bất kỳ một binh chủng nào đến đây.
Chỉ là đứng ở nơi đó.
Tô Mục liền làm cho toàn bộ chiến trường này yên lặng lại.
Đây cũng là lực uy hiếp bây giờ của Tô Mục!
Không chỉ bắt nguồn từ vũ lực có một không hai trong thiên hạ của hắn, danh vọng chấn động thiên hạ, mà còn bắt nguồn từ chiến tích vô cùng huy hoàng rực rỡ kia! Nhất là sau khi đem tộc Ô Hoàn hủy diệt, khai cương thác thổ, uy vọng của Tô Mục ở trong lòng binh sĩ Đại Hán sớm đã đạt đến đỉnh phong!
"Ai có thể nói cho bản hầu biết. . ."
"Nơi này đã xảy ra chuyện gì không?"
Giọng nói thản nhiên truyền ra xa trên chiến trường đang yên tĩnh xuống.
Một lúc lâu sau, một vị võ tướng mặt mũi tràn đầy phẫn nộ mới chỉ vào một vị võ tướng đối diện, nghiêm nghị quát.
"Là hắn!"
"Hắn cấu kết với dư nghiệt Ô Hoàn và dị nhân! Không chỉ ý đồ muốn cướp đoạt Kế huyện, còn giết sạch cả nhà đại nhân Châu mục!"
Lúc này, vị võ tướng bị chỉ trích kia lập tức tức hổn hển liên tiếp quát lên.
"Đánh rắm!"
"Đại nhân Châu mục đối với bản tướng quân ân trọng như núi, bản tướng quân làm sao sẽ làm ra loại chuyện mưu phản cỡ này? Nếu không phải nhìn thấy các ngươi toàn thân vết máu từ Châu Mục đại nhân trong phủ đệ ra, bản tướng quân há lại sẽ triệu tập binh lực phản kích?"
Theo sau hai võ tướng này mở miệng, mấy võ tướng còn lại cũng nhao nhao mở miệng.
Càng nói, càng loạn.
Đến cuối cùng, tất cả mấy võ tướng này đều dừng chỉ trích, hai mặt nhìn nhau.
Bởi vì bọn hắn phát hiện, đến cuối cùng, manh mối hướng tới chỉ còn mấy vị võ tướng có thể cấu kết với dư nghiệt dị tộc Ô Hoàn, giết sạch cả nhà Lưu Ngu.
Nhưng mà. . .
Mấy vị võ tướng kia hoặc là đã chết trận trong lúc loạn chiến vừa rồi, hoặc là. . . đã sớm mất đi bóng dáng!
"Nói cách khác. . ."
"Các ngươi cơ bản không biết rõ chuyện gì xảy ra, liền trực tiếp đem binh vào thành, đem Kế huyện này biến thành chiến trường sao?"
Nghe một lần mấy vị võ tướng này giải thích từ đầu đến cuối, Tô Mục sắc mặt lạnh xuống.
Lập tức, mấy vị võ tướng này đều rùng mình một cái.
Đúng thật là bọn hắn không biết rõ ràng đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Bọn hắn chỉ biết là nội thành có người phản loạn, không chỉ cấu kết với dư nghiệt Ô Hoàn cùng dị nhân giết sạch cả nhà Lưu Ngu, càng có âm mưu tấn công toàn bộ Kế huyện. . .
Chỉ là, tình hình lúc đó bọn hắn cũng không thể chậm rãi suy nghĩ được!
Gần như là vội vàng không kịp chuẩn bị, võ tướng bên trong Kế huyện liền không tự chủ được lâm vào bên trong trận chiến tranh đột nhiên xuất hiện này!
Nếu như không phải Tô Mục đến, chỉ sợ cho đến khi phần lớn võ tướng và binh lính đều chết trận, bọn hắn mới có thể từ bên trong loại trạng thái cuồng chiến này tỉnh táo lại!
Đến lúc đó. . .
Chỉ sợ toàn bộ Kế huyện đều đã bị đánh nát rồi đi?
Dư nghiệt Ô Hoàn cùng dị nhân làm loạn mang đến cho bọn hắn rung động to lớn. Nhưng chuyện này cũng không thể là lý do để bọn hắn đem Kế huyện biến thành chiến trường! Thật sự muốn truy cứu. . . Coi như vị tướng quân trấn quốc, Phượng Vũ hầu Tô Mục này đem bọn hắn chém giết ở chỗ này, cũng sẽ không có ai kêu oan cho bọn hắn!
"Mạt tướng. . ."
"Mạt tướng đã biết sai!"
Rầm rầm!
Trên mặt đất, võ tướng cùng binh lính quỳ đầy đất.
Ánh mắt đảo qua trên vô số thi thể kia, Tô Mục thở dài ở trong lòng, lúc này mới nói ra: "Quận Hữu Bắc Bình cũng gặp phải phản loạn, tuy nhiên Công Tôn tướng quân đã ở đó xử lý."
"Bản hầu tọa trấn Kế huyện, Công Tôn tướng quân tọa trấn quận Hữu Bắc Bình. . . Đừng nói chỉ là dư nghiệt, cho dù đại quân Ô Hoàn khởi tử hoàn sinh thì lại làm sao chứ?"
"Truyền lệnh của ta xuống!"
"Các bộ thu nạp binh lính, thanh lý chiến trường. Nếu như có người lại thừa cơ làm loạn. . . Giết chết không tha!"
Quận Hữu Bắc Bình cũng gặp phải phản loạn sao?
Những võ tướng này hơi kinh hãi.
Tuy nhiên, không ai dám hỏi thăm.
Lại không người nào dám đem việc dư nghiệt Ô Hoàn làm loạn, trách tội lên người Tô Mục.
Quan văn có lẽ sẽ làm như thế.
Nhưng nếu như những võ tướng bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy. . . Vậy trên đời này còn có ai dám khai cương thác thổ, dùng võ lực lấy vinh quang cao nhất này làm mục tiêu?
Cuối cùng. . .
Là do bọn hắn chủ quan.
Không chỉ để dư nghiệt Ô Hoàn theo những dị nhân kia lẫn vào bên trong thành trì, thậm chí tại thời điểm dư nghiệt Ô Hoàn cùng dị nhân phản loạn, ngay cả địch ta đều không phân rõ, liền sa vào bên trong loạn chiến!
Mệnh lệnh của Tô Mục được đưa ra.
Toàn bộ bên trong Kế huyện cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.
Sau đó.
Dưới sự ra lệnh của Tô Mục, từng vị võ tướng mang theo tướng sĩ dưới trướng của mình bắt đầu kiểm tra toàn bộ thành trì, ý đồ dẫn cho phản loạn Ô Hoàn dư nghiệt cùng dị nhân giết sạch cả tộc Lưu Ngu đi ra, giết chết.
Chỉ là. . .sau khi cửa thành mở rộng.
Thời điểm toàn bộ Kế huyện đều lâm vào hỗn loạn, coi lẫn nhau là kẻ địch bắt đầu hỗn chiến, ai sẽ còn chú ý đến cửa thành, ai sẽ còn chú ý tới dư nghiệt Ô Hoàn cùng dị nhân phản loạn là ẩn nấp hay là đã thoát đi?
Cuối cùng.
Bọn hắn chỉ ở trong phủ của Lưu Ngu tìm được một mảnh vải tràn đầy vết máu.
Dùng máu tươi làm mực.
Từng hàng chữ viết Ô Hoàn hiện lên rõ ràng tại bên trên mảnh vải!
Đợi cho đến lúc bình minh.
Một vị võ tướng tìm tới một vị văn sĩ hiểu được chữ viết Ô Hoàn, chữ viết bên trên mảnh vải này mới được làm rõ.
Dùng chữ Hán để nói. . .
Chữ viết bên trên mảnh vải chính là:
Người Hán không chết, nợ máu không hết!
Trước diệt Lưu Ngu, sau tru Phượng Vũ!
Đời đời kiếp kiếp, không đội trời chung!
Thời điểm biết được ý nghĩa của chữ viết ghi lại bên trên mảnh vải này, một đám võ tướng cùng trầm mặc lại.
Đây là tới từ tộc Ô Hoàn muốn báo thù.
U Châu mục Lưu Ngu chỉ là mục tiêu thứ nhất của bọn hắn; Phượng Vũ hầu Tô Mục. . . Mới là mục tiêu cuối cùng nhất của bọn hắn!
Không!
Căn cứ theo vị thân vệ kia kể rõ lại, quận Hữu Bắc Bình cũng gặp phải phản loạn, Tô Mục cùng với Công Tôn Toản cũng bị đánh lén.
Chính xác mà nói.
Chính là bọn hắn không thể giết chết Tô Mục, thậm chí bất lực giết cả nhà Công Tôn Toản, mới đem mục tiêu nhắm ngay vào vị U Châu Mục Lưu Ngu này!
Lúc trước Lưu Ngu nói không sai.
Đây là tai hoạ mà Tô Mục dẫn tới.
Nhưng mà. . .
Trách tội Tô Mục sao?
Ai dám chứ?
Bọn hắn cũng chỉ có thể trách mình không đủ cảnh giác, để cho dư nghiệt Ô Hoàn lẫn lộn vào thành trì; trách tội mình quá mức nhỏ yếu, không thể tại lúc trước khi xảy ra phản loạn, đem nó tiêu diệt!
"Trước diệt Lưu Ngu, sau tru Phượng Vũ?"
Cầm tấm vải kia lên.
Một tia khí kình chân hỏa Lưu Ly cực nóng từ trong tay tuôn ra, đem cả mảnh vải lụa đốt thành tro tàn, Tô Mục cười lạnh: "Giọng điệu thật lớn nha!"
"Bản hầu ngược lại là muốn nhìn xem, đám dư nghiệt Ô Hoàn còn sót lại này làm thế nào giết chết bản hầu!"
"Làm thế nào hủy diệt. . . Đại Hán ta!"
Chương 369: Ta chính là Vân Châu mục! Vân U vào tay!
Sau đó.
Tô Mục ở lại Kế huyện.
Lấy sức một người tọa trấn Kế huyện, khiến cho toà quận thành vừa mới trải qua một phen chấn động này khôi phục lại bình tĩnh.
Đợi cho Công Tôn Toản bên kia truyền đến tin tức, loạn lạc ở quận Hữu Bắc Bình cũng đã lắng lại, trong lòng một đám võ tướng và quan chức bên trong Kế huyện cũng coi như ổn định lại.
Có Phượng Vũ hầu ở đây, lại có Công Tôn Toản.
Bọn hắn cũng không cần phải lo lắng dư nghiệt Ô Hoàn cùng những dị nhân phản loạn kia lại đột kích lần nữa.
Sau đó, tin tức dư nghiệt Ô Hoàn lấy kho báu và truyền thừa của tộc Ô Hoàn làm giá lớn, thuê số lượng lớn dị nhân phản loạn, tập kích quận Hữu Bắc Bình cùng Kế huyện, không chỉ đem phủ thành chủ quận Hữu Bắc Bình phá hủy, càng đem cả nhà U Châu mục Lưu Ngu giết sạch cũng được truyền đi.
Nhất là, nội dung dư nghiệt Ô Hoàn ghi lại bên trên tấm vải kia, càng được lưu truyền rộng rãi tại U Châu!
Lời đồn đại là có thật.
Ô Hoàn nhất tộc bị giết sạch thật sự còn dư nghiệt sót lại!
Mà lại, đã đột nhập vào vùng đất U Châu!
Trong lúc nhất thời, lời đồn đại vốn dĩ vừa mới lắng xuống không bao lâu, lấy tốc độ càng khủng bố hơn truyền bá ra, toàn bộ U Châu lòng người cũng lần nữa rơi vào trạng thái lo lắng!
Đối với việc này, Tô Mục đã làm bốn chuyện.
Chuyện thứ nhất.
Từ quận Phượng Vũ và Vân Châu điều động đến một ngàn huyền giáp thiết kỵ cùng năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ, kết hợp với Công Tôn Toản cùng một chỗ tiến hành lục soát kỹ càng toàn bộ U Châu, không chỉ đem dư nghiệt Ô Hoàn từ trong Kế huyện chạy trốn kia giết chết, mà ngay cả một lượng lớn thổ phỉ và cường đạo giấu ở bên trong rừng sâu núi thẳm cũng bị thanh lý.
Một núi đầu người được mang về Kế huyện, đồng thời tại ngoài thành Kế huyện đốt cháy.
Sau khi kết thúc việc đốt cháy, Tô Mục ở trước mặt mọi người biểu thị dư nghiệt Ô Hoàn đã bị giết hết! Sẽ không còn tạo thành uy hiếp đối với bách tính bên trong U Châu, càng sẽ không lại xảy ra sự việc dư nghiệt Ô Hoàn cùng dị nhân cấu kết dẫn ra phản loạn và giết chết quan viên Đại Hán như trước.
Bách tính U Châu yên tâm trở lại.
Danh vọng của Tô Mục và Công Tôn Toản tại địa giới U Châu lại lần nữa tăng lên.
Chuyện thứ hai.
Phát ra lệnh truy nã rộng rãi, truy nã những dị nhân được dư nghiệt Ô Hoàn thuê kia.
Tuy nhiên, độ khó rất lớn.
Dị nhân không có thân phận hạn chế, sau khi làm xong nhiệm vụ, ai biết đã chạy đến châu nào, trốn ở chỗ nào? Cương vực Đại hán rộng bao la, ai cũng không có cách nào từ trong biển người mênh mông đem những tên dị nhân kia tìm ra.
Cũng may, dị nhân là vì lợi ích lớn.
Dư nghiệt Ô Hoàn đã bị tiêu diệt, không có dư nghiệt Ô Hoàn thuê. . . Chắc hẳn những dị nhân kia cũng sẽ không làm ra chuyện lúc trước.
Chuyện thứ ba.
Chôn cất Lưu Ngu cùng với cả nhà của hắn.
Lưu Ngu thuộc dòng họ Hán Thất, càng là U Châu mục.
Không chỉ là được U Châu kính trọng, mà ở các châu phương bắc đều có danh vọng rất cao!
Đối với loại chư hầu này, Tô Mục dường như là dựa theo lễ nghi cao nhất của chư hầu đem Lưu Ngu cùng với người nhà chôn cất tại trong lăng mộ bên ngoài thành Kế huyện.
Thời điểm chôn cất Lưu Ngu, không chỉ một lượng lớn bách tính Kế huyện tới tiễn đưa, mà ngay cả châu quận chung quanh, đều có không ít quan viên đưa tới văn thư chia buồn.
Chuyện thứ tư.
Sau khi hoàn thành ba chuyện kể trên, Tô Mục dâng thư lên triều đình.
Thứ nhất, hướng về phía triều đình thỉnh công.
Thông báo với triều đình, mình đã hủy diệt tộc Ô Hoàn, đồng thời đem đại thảo nguyên trước đây thuộc về tộc Ô Hoàn chiếm cứ, đem nó đặt tên là Vân Châu, vì Đại Hán khai phá đất đai!
Thứ hai, hướng về phía triều đình thỉnh tội.
Thông báo với triều đình, bởi vì do mình sơ sẩy, dẫn đến dư nghiệt Ô Hoàn xông vào lãnh thổ U Châu, không chỉ tập kích quận Hữu Bắc Bình và Kế huyện, càng dẫn đến việc U Châu mục Lưu Ngu vì vậy mà bỏ mình.
Thứ ba, vì chờ sắc lệnh cho Công Tôn Toản.
U Châu không thể một ngày không có chủ. Công Tôn Toản trấn thủ biên giới, gian khổ công cao; lại thêm dưới trướng có binh cường ngựa khỏe, đủ để làm khiếp sợ trộm cướp, tại địa giới U Châu có danh vọng rất cao, vì vậy đề cử Công Tôn Toản tiếp nhận chức vụ của Lưu Ngu, làm U Châu mục mới.
Thứ tư, vì chờ sắc lệnh cho chính mình.
Vân Châu vừa mới chiếm xong, xung quanh kẻ địch đông đảo. Tô Mục đối với việc do mình sơ sẩy khiến cho U Châu mục trước đây là Lưu Ngu bỏ mình, thật sự cảm thấy hổ thẹn, vì vậy tự tiến cử mình làm Vân Châu mục, vì Đại Hán trấn thủ biên giới, chấn nhiếp trộm cướp, phòng ngừa thảm kịch trước đó lại lần nữa xảy ra!
Hơn ngàn câu nói nhiều như rừng, chính là kể lại bốn chuyện này.
Giao cho một đội huyền giáp thiết kỵ làm người mang tin tức, trực tiếp từ Kế huyện truyền tống đến huyện thành bên cạnh là Hàm Cốc quan, lại cưỡi ngựa chạy nhanh tới thành Trường An. Tô Mục thì mang theo Lạc Thiên Thiên cùng Giả Hủ, trực tiếp rời khỏi Kế huyện, về tới trong thành Vân Châu.
Đến tận lúc này, toàn bộ địa giới U Châu, ngoại trừ một ngàn huyền giáp thiết kỵ mà Tô Mục cho Công Tôn Toản "mượn", không còn có người dưới trướng của Tô Mục tồn tại.
Việc rời khỏi không chút do dự này. . .
Lại khiến cho không ít người bên trong U Châu đều nhẹ nhàng thở ra.
U Châu, cho dù là nơi biên giới của Đại Hán, dù cho hoang vắng cũng là một cái châu lớn!
Lưu Ngu bỏ mình.
Vị trí Châu mục trống chỗ.
Tô Mục có thể tại thời điểm then chốt này, không chút do dự rời khỏi U Châu. . . Trên cơ bản có thể nói rõ, việc U Châu mục trước đây Lưu Ngu bị giết cùng vị Phượng Vũ hầu danh chấn thiên hạ này không có quan hệ!
Bằng không thì, tại sao hắn lại đang ở một U Châu lớn như vậy mà không để ý, ngược lại lại chạy tới khai phá mảnh đất đai lạnh lẽo vốn dĩ thuộc về tộc Ô Hoàn kia làm gì?
Đúng thế. . . Vùng đất nghèo nàn như thế.
Theo Tô Mục, mảnh đại thảo nguyên kia có thể gọi là một mảnh đất quý, nhưng mà quan viên văn võ Đại Hán nhìn thấy, đó chính là một vùng đất nghèo nàn chưa khai thác!
Về phần quan hệ của Tô Mục và Công Tôn Toản. . .
Ngoại trừ thân tín dưới trướng Công Tôn Toản, ngoại trừ võ tướng và mưu sĩ bên người Tô Mục, cũng chỉ có hai người bọn họ biết.
Người ở bên ngoài nhìn thấy, chỉ là bởi vì Tô Mục và Công Tôn Toản kết bạn trong trận chiến chư hầu đánh Đổng kia, lại bởi vì thái độ và chí hướng đối với dị tộc giống nhau, bởi vậy quan hệ cá nhân tương đối tốt mà thôi.
Nghi ngờ về Tô Mục không còn.
Công Tôn Toản. . . Nếu như hắn có đầu óc, có năng lực như thế, cũng sẽ không bị quản lý và khống chế bởi Lưu Ngu.
Vị U Châu mục trước đây Lưu Ngu đức cao vọng trọng này, chính là bị dư nghiệt Ô Hoàn cấu kết với dị nhân làm hại!
Với lại, chính là Tô Mục hợp tác với Công Tôn Toản giết chết dư nghiệt Ô Hoàn, báo thù cho Lưu Ngu!
Cuối cùng kết luận là như vậy.
. . .
. . .
Sau khi trở lại thành Vân Châu, Lạc Thiên Thiên liền bận công việc tối tăm mặt mũi lên.
Nàng và Tô Mục tại U Châu đã mua lượng lớn các loại tài nguyên. Tại thời điểm toàn bộ Vân Châu đều đang kiến thiết, những tư nguyên này là tồn tại không thể thiếu.
Sau khi từ chỗ Tô Mục điều đến một đội huyền giáp thiết kỵ bảo vệ bản thân, Lạc Thiên Thiên liền bắt đầu đi tới đi lui từng tòa thành trì xử lý công việc.
Đem lượng lớn tài nguyên không ngừng đưa đến từng tòa thành trì sắp bắt đầu, hoặc là đã bắt đầu xây dựng.
Từ lúc Tô Mục rời khỏi thành Vân Châu trở về thành Phượng Vũ, lại từ Kế huyện trở về thành Vân Châu đã qua thời gian hai tháng.
Bên trong thời gian hai tháng này, dưới sự cố gắng của Hí Chí Tài cùng với đám học sinh và văn sĩ mà hắn mang tới, dưới sự cố gắng của mấy trăm vạn nông phu kia, trên mảnh đại thảo nguyên mênh mông này đã có trọn vẹn năm tòa thành trì cấp bậc huyện thành lặng lẽ đứng yên!
Đây là thành quả của việc tập trung toàn bộ sức mạnh bây giờ của quận Phượng Vũ và Vân Châu!
Thành Vân Châu ở giữa năm tòa huyện thành này.
Trên cơ bản cũng chính là ở vị trí trung tâm của mảnh đại thảo nguyên này.
Bốn tòa huyện thành khác, thì phân biệt ở bốn phương tám hướng của thành Vân Châu.
Như thế.
Bốn tòa huyện thành này đã có thể bảo vệ thành Vân Châu, lại có thể lấy tổng cộng năm tòa huyện thành này làm cơ sở, hướng về phía bên trên toàn bộ đại thảo nguyên kéo dài ra, xây dựng lên từng tòa thành trì mới. . .
Chỉ mới ngắn ngủi mấy tháng, kết cấu thành trì của Vân Châu đã hình thành bước đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận