Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 190. -

----
Ánh mắt Hạ Vĩnh Đức tối sầm lại:
"Mày có ý gì?"
"Hạ Vĩnh Đức, ông quên rồi sao?!
Hơn nửa tháng trước, chính ông đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với tôi rồi!"
Hạ Trừng Trừng che mặt cười, nói câu "Đoạn tuyệt quan hệ", trên mặt cô không có bất kỳ biểu cảm đau lòng nào cả, tựa như đang trình bày một chuyện hoàn toàn không liên quan đến cô.
Hạ Trừng Trừng tiếp tục nói:
“Mà Diệp Thi Văn cô ta là con gái riêng của ông, không có quan hệ gì với tôi cả.
Sau khi chúng ta cắt đứt quan hệ thì cô ta càng không liên quan gì đến tôi.
Nếu tôi đưa cho cô ta một tấm giấy mời, tôi nên sử dụng danh nghĩa gì đây?”
"Người chị kế trước kia đã vu khống tung tin hãm hại tôi? Hay là con gái của tiểu tam cướp đi biệt thự của tôi?"
Hạ Trừng Trừng cười khanh khách, dùng biểu cảm ôn nhu nhất, nói những lời vãn tiễn xuyên tim nhất:
“Tôi có cảm giác danh nghĩa nào cũng không ổn lắm!”
Gân xanh trên trán Hạ Vĩnh Đức nhô lên, phẫn nộ đến cực điểm.
Sắc mặt Diệp Thi Văn cũng không tốt nhưng cô ta vẫn giả vờ vỗ vỗ bả vai Hạ Vĩnh Đức:
"Ba..."
Tức giận sẽ làm hư việc lớn mất!
Hạ Vĩnh Đức hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.
"Trừng Trừng, lần trước là ba không tốt, ba nhất thời không nhịn được mà nói nặng lời.
Sau khi mẹ con chết, ba là thân nhân duy nhất của con, chúng ta huyết mạch tương liên, ta làm sao có thể nỡ đoạn tuyệt quan hệ với con đây?
Đúng vậy, Trừng Trừng, nhất định là con hiểu lầm rồi, ba đương nhiên vẫn thương con rồi!”
Diệp Thi Văn thân mật kéo cánh tay Hạ Trừng Trừng:
“Trong khoảng thời gian em đi, mỗi đêm ba đều đến phòng em ngồi!
Ba vẫn rất nhớ em, chỉ là ngại nói ra mà thôi!"
Những lời này có thể không có tác động đến một đứa trẻ có ba mẹ.
Nhưng nó có ý nghĩa rất lớn đối với một đứa trẻ mất mẹ từ khi 10 tuổi.
Ba là người thân duy nhất của cô.
Tình cảm gia đình, đối với cô rất quan trọng.
Mí mắt Trừng Trừng rũ xuống, vẻ mặt cô đơn.
Như thể cô nghe xong thì có chút xúc động.
Hạ Vĩnh Đức và Diệp Thi Văn thấy thế, tâm tình rất tốt.
Cuối cùng, chuyện thiệp mời cũng thành công một nửa.
"Ba, con không nghĩ rằng, ba lại quan tâm đến con như vậy!"
Trong giọng nói của Hạ Trừng Trừng mang theo nức nở, còn có chút thiếu nữ sinh cảm động:
"Nếu mỗi đêm ba đều đến phòng——— của con."
Hạ Trừng Trừng ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh:
“—— Vậy nhất định là ba biết trong bức tranh trên đầu giường của con có bao nhiêu con rùa đúng không?”
Hạ Vĩnh Đức:
"???"
Chết tiệt!
Cho tới bây giờ ông ta chưa từng đi qua phòng Hạ Trừng Trừng, thì làm sao mà biết được trong bức tranh kia có mấy con rùa?
Hạ Vĩnh Đức thăm dò: "Một con?"
Ông ta thấy Hạ Trừng Trừng mặt không chút thay đổi, vì thế lại thăm dò: “Hoặc là hai con? Ba?”
Hạ Trừng Trừng đột nhiên nhếch miệng cười:
"Chính xác là ba con rùa nha! Ba đoán đúng rồi!"
Hạ Vĩnh Đức thở phào nhẹ nhõm, cười cười:
"Một nhà ba người, rất ấm áp!"
Hạ Trừng Trừng mỉm cười:
"Đúng vậy, một nhà ba người, cùng nhau ở trong căn nhà cướp được từ người khác!"
Hạ Vĩnh Đức: ??? Cái quái gì thế này!
Hạ Vĩnh Đức còn đang khó hiểu vì người nào lại vẽ một bức tranh hoang đường như vậy, đột nhiên ông ta ý thức được chuyện gì.
Ba con, một gia đình ba người, sống trong một ngôi nhà cướp được từ người.
Hạ Trừng Trừng đang mắng ông ta.
Cô mắng ba người bọn họ là kẻ cướp đoạt nhà người khác!
Hạ Vĩnh Đức tức điên hét lên:
"Hạ Trừng Trừng! Tao là ba mày!
Có đứa con nào nói năng như mày không hả?"
Hạ Trừng Trừng nhìn cũng không thèm nhìn Hạ Vĩnh Đức.
Cô chậm rãi nhấm nháp phần gan ngỗng cuối cùng, tao nhã lau miệng, sau đó mới ngẩng đầu lên.
Khuôn mặt xinh đẹp kia không có cảm xúc gì, lạnh như băng.
"Hạ Vĩnh Đức, tiết mục con gái hiếu thảo với ba, các người đã diễn mười mấy năm rồi, các người diễn không mệt hay không, tôi xem thôi cũng đã mệt rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận