Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 316. -

-----
Nhưng khi nhìn về phía Đàm Duy Nhạc, ông lại treo lên một nụ cười hiền từ.
"Tiểu Nhạc trở về rồi! Đã lâu lắm rồi con không đến thăm ông nội!
Mặc cái gì cũng không sao, chỉ cần đến tiệc mừng thọ của ông, chính là đứa trẻ ngoan!"
Đàm Húc đưa máy mát xa cổ cho ông nội Đàm:
"Ông nội, đây là món quà con mua cho ông."
Lúc ông nội Đàm nhận máy mát xa đã xoa bàn tay của Đàm Duy Nhạc:
"Ai, con có thể đến là ông nội rất vui vẻ rồi, còn tặng quà gì nữa chứ!"
Mẹ Đàm cười nói: "Đều là một chút tấm lòng của con cháu mà!"
Ông nội Đàm vui vẻ nhận lấy máy mát xa cổ, sau đó kéo Đàm Duy Nhạc đến bên người, nhỏ giọng nói:
"Tiểu Nhạc, ông nội biết bởi vì chuyện trước kia của con trong giới giải trí, nợ rất nhiều tiền.
Con cứ yên tâm, nhà cũ mà phá dỡ, nhà chúng ta được hơn mười vạn đấy!
Chờ sau khi kết thúc tiệc mèng thọ, con đến chỗ ông lấy, chúng ta trả hết tiền vi phạm hợp đồng trước kia, sau này vui vẻ mà làm người!"
Đàm Duy Nhạc ngẩn ra.
Anh nhìn quần áo ông Đàm mặc có tay áo đã bị mài mòn, trong lòng chùng xuống:
"Ông nội, đó là tiền dưỡng lão của ông, chuyện tiền phạt vi phạm hợp đồng con sẽ tự nghĩ cách."
"Nghe lời ông nội đi!"
Ông vẫn rất kiên trì:
"Là người một nhà, còn chia ra ông cháu cái gì chứ!"
Đàm Húc và Vương Phương bên cạnh nghe được lời ông nội Đàm nói, trong nháy mắt sắc mặt liền không dễ nhìn.
"Ông à, chuyện phá dỡ nhà cũ, chúng con cũng có phần!
Dựa vào cái gì phải dùng tiền để trả nợ cho thằng nhóc Đàm Duy Nhạc này?"
Đàm Húc lớn tiếng quát:
"Huống hồ thằng nhóc này là một kẻ xâm hại! Có kết cục như bây giờ cũng là đáng đời!"
Vương Phương cũng nói theo:
"Đúng vậy ông nội, Tâm Tâm sắp phải đi nhà trẻ, trường mẫu giáo tốt một tháng phải một vạn tệ!
Chúng con cũng thiếu tiền! Có thể để cho cái tên xâm hại này đến tiệc mừng thọ đã là tốt lắm rồi, còn muốn lấy tiền?
Nằm mơ đi!"
Ông nội Đàm đối mặt với lời chất vấn của Đàm Húc và Vương Phương, vô cùng khó xử.
Mẹ Đàm lập tức giải vây:
"Ba, khoản tiền phá dỡ kia là tiền dưỡng lão của ba, ba giúp chúng con vui vẻ là đủ rồi, không cần nữa, thật sự không cần đâu."
Ông nội Đàm thở dài bất đắc dĩ.
Nhưng Đàm Húc và Vương Phương vẫn không chịu buông tha:
"Cái gì gọi là ông nội đã giúp các người rồi?
Ôi, ôi! Tôi hiểu được, lần trước ông nội nói cái gì mà bán căn nhà trung hoàn kia, thì ra là trả tiền cho Đàm Duy Nhạc?"
"Nó chính là em của con đó!"
Ông nội Đàm tức giận nói:
"Huống hồ chỉ là trả lại căn nhà lúc trước nó mua cho ông, đây mà gọi là giúp đỡ cái gì?"
"Căn nhà đó cũng có phần của chúng con!" Đàm Húc không phục.
Ông nội Đàm rất tức giận:
"Chẳng qua con chỉ tặng một bộ nội thất! Còn không biết xấu hổ nói ngôi nhà mấy triệu này có phần của con?
Lúc Tiểu Nhạc đang hiếu kính với ông, còn không biết con đang đánh bạc ở nơi nào!"
Đàm Húc vẫn không phục:
"Dù sao ông nội cũng phải công bằng, căn nhà này con và Đàm Duy Nhạc phải được chia đều! Nếu ông không nể mặt——"
Đàm Húc túm lấy cổ áo Đàm Duy Nhạc:
"Số tiền này tôi sẽ trực tiếp đi tìm cậu! Cậu đừng nghĩ có thể nuốt trọn một mình!"
Đàm Duy Nhạc mím chặt môi, không nói một tiếng, nhưng trên mu bàn tay đang cầm ghế của anh ta đã nổi lên gân xanh.
Đàm Húc thấy bộ dạng cắn răng nhẫn nhịn của anh ta, chỉ cười lạnh:
"Sao, còn muốn đánh tôi à?
Có bản lĩnh thì cậu đánh đi! Cậu dám đánh ông đây, ông đây sẽ lập tức báo cảnh sát, để cho cả đời của cậu chỉ có thể sống trong ngục tù!"
Đột nhiên, cách cửa truyền đến một tiếng "rầm" ——
Mọi người đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy một đội người mặc âu phục màu đen, đeo kính râm xông vào phòng riêng!
Đám người Đàm Húc rất hoảng sợ, cảnh giác nhìn tất cả.
Đàm Duy Nhạc cũng ngây người, cảm thấy nhóm người này không đàng hoàng.
Đàm Húc trách mắng:
"Đàm… Đàm Duy Nhạc, đây không phải là người tìm cậu đòi nợ sao?
Tôi… tôi nói cho cậu biết, đây là chuyện của cậu, đừng liên lụy đến chúng tôi!"
"Thật đúng là!"
Vương Phương ôm Đàm Tâm, vẻ mặt lo lắng:
"Bị cậu nuốt trọn một ngôi nhà còn chưa đủ, bây giờ lại gây chuyện cho chúng tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận