Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 441. -

----
Cô muốn trả lời để Kim Nhất Phàm đi sớm một chút, nhưng hô hấp của cô rất nặng, giọng nói đều bị kẹt trong cổ họng, cô sợ vừa mở miệng, liền nói ra những lời khiến người ta suy nghĩ lung tung.
Mà Tạ Tri Hành phía trước đè cô dường như hoàn toàn không coi Kim Nhất Phàm bên ngoài là một chuyện, còn làm mãnh liệt hơn.
“Chẳng lẽ là khóa cửa hỏng rồi?”
Ở cửa, Kim Nhất Phàm xoa cằm suy nghĩ, vừa lúc nhìn thấy dì Lưu ở đầu cầu thang, liền chào hỏi:
“Dì Lưu! Phòng âm thanh trên lầu ba không mở được, dì có chìa khóa không?”
“Mở không được sao?”
Vẻ mặt dì Lưu nghi ngờ, cửa phòng âm thanh không khóa mà, sao đột nhiên lại bị khóa lại chứ?
“Biểu thiếu gia, cậu chờ một chút, dì đi lấy chìa khóa dự phòng.”
Trong cửa phòng, màn kiều diễm mập mờ vẫn tiếp tục.
Phòng thu âm cách âm rất tốt. Hạ Trừng Trừng bị ép dán vào cửa phòng âm thanh, cho dù nghe không rõ, cũng có thể thông qua rung động mà lờ mờ cảm giác Kim Nhất Phàm bên ngoài đang nghĩ biện pháp phá cửa.
“Tạ Tri Hành, anh mau dừng lại! Mấy người dì Lưu muốn đi vào.”
Hạ Trừng Trừng thở hổn hển, bởi vì cả người mềm nhũn, tiếng quát lớn cũng tràn đầy hương vị tình dục.
Nhưng đây đã là câu duy nhất thốt ra được khi lý trí lung lay sắp đổ.
Phản kháng và từ chối… thường càng có thể gợi lên ham muốn chinh phục của một người đàn ông.
Môi Tạ Tri Hành lưu luyến ở khóe môi cô, hôn điểm điểm bên ngoài thâm tình, nói không chút để ý.
“À, không phải vẫn còn chưa đi vào sao?”
Hai người không nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng lại có thể nghe được tiếng chìa khóa kim loại cắm vào cửa.
Hạ Trừng Trừng bị Tạ Tri Hành đè lại, nhưng lỗ chân lông sau lưng đều dựng thẳng lên.
Đã đến lúc này! Tạ Tri Hành còn không buông tha cô nữa!
Khóa cửa mỗi lần chuyển động một chút, làm cho tim Hạ Trừng Trừng đập càng kịch liệt hơn một chút. Năm ngón tay cô nắm chặt sofa bên cạnh, giống như sắp không kiên trì nổi nữa.
Bên ngoài, dì Lưu cắm chìa khóa, xoay hai vòng, nghi ngờ nói: “Không đúng, cửa này không khóa mà.”
“Không khóa sao?” Kim Nhất Phàm sửng sốt: “Vậy sao không mở được chứ.”
Hai người không hiểu rõ nguyên nhân, Kim Nhất Phàm dứt khoát hung ác:
“Mở không được thì thôi, chị họ còn bị nhốt ở bên trong, để tiểu gia đánh văng bọn này ra.”
Cơ thể của người trẻ tuổi cường tráng, chỉ đụng một cái cửa mà thôi!
Kim Nhất Phàm lấy hết sức lực, súc lực bắp chân nhắm ngay vào cửa phòng thu âm…
Trong cửa phòng, tim Hạ Trừng Trừng đập nhanh hơn.
Vừa rồi dì Lưu mở khóa cửa, cửa phòng âm thanh cũng nới lỏng một chút, Hạ Trừng Trừng nghe thấy rõ ràng Kim Nhất Phàm muốn đập cửa vào.
Cô lập tức vỗ vào cơ ngực cứng rắn của Tạ Tri Hành, muốn anh nhanh chóng dừng lại.
Nhưng dường như tên gia hỏa này lại hoàn toàn không nghe thấy, còn gia tăng nụ hôn giữa hai người!
Đầu lười cố ý thừa dịp nàng lơi lỏng mà xâm nhập vào, làm cho người ta khó lòng phòng bị, rồi lại nhịn không được đắm chìm trong đó.
Cả người Hạ Trừng Trừng bởi vì run rẩy mà tê dại không chịu nổi, giống như nước bị Tạ Tri Hành ôm chặt vào trong ngực.
Cái gì mà trần nhà hệ nam thần cấm dục! Những fans hâm mộ ở trên mạng đều viết bậy cả, đây rõ ràng chính là mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại mà!
Trong nháy mắt cửa nhấc lên, trái tim Hạ Trừng Trừng thật muốn khóc lên.
Kim Nhất Phàm bên ngoài khởi xướng xung phong, muốn đập cửa mà xông vào…
Ngay trong nháy mắt đó, Tạ Tri Hành đột nhiên thu hồi nụ hôn sâu, chỉ như chuồn chuồn lướt qua ở cánh môi Hạ Trừng Trừng một chút, sau đó nhanh chóng ôm eo cô, đẩy sang một bên, tay kia nhanh chóng mở cửa phòng âm thanh.
Kim Nhất Phàm cứ như vậy bất ngờ không kịp đề phòng mà đâm vào, không kịp phanh lại, bởi vì quán tính lảo đảo ngã xuống đất phòng thu âm!
“Ai da…”
Kim Nhất Phàm ôm cánh tay của mình oán giận:
“Chị họ, em gọi chị nhiều lần như vậy, sao chị lại không trả lời em? Anh họ? Sao anh cũng ở đây.”
Kim Nhất Phàm nhìn thấy Tạ Tri Hành cũng ở đây, nhanh chóng đứng lên, trong đầu nho nhỏ nghi ngờ lớn lớn.
Hạ Trừng Trừng còn chưa kịp đổi từ trạng thái vừa rồi lại, vành tai ửng đỏ, vội vàng khép áo choàng nhung lại, che cảnh xuân ở trên bả vai đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận