Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 478. -

----
Tiệc mừng thọ của Phạm lão phu nhân là chuyện trọng đại nhất hào môn Giang Thành gần đây.
Tiệc hào môn kiểu này thuộc có tính xã giao lớn hơn ý nghĩa tổ chức bữa tiệc tối, một bộ phận người muốn chúc thọ Phạm lão phu nhân, nhưng càng nhiều người chỉ muốn có cơ hội làm quen với những người khác nhau.
Hạ Trừng Trừng và Tạ Tri Hành đều nhận được thiệp mời nhưng vẫn chưa một người nào đến.
Tạ Tri Hành còn cần phải xử lý chuyện của tập đoàn Tạ thị, một mình Hạ Trừng Trừng xuất phát tới nhà cũ Phạm gia.
Sau khi đi tới bữa tiệc, Hạ Trừng Trừng giao lễ vật chúc thọ cho thư ký của Phạm gia.
Hạ gia cùng Phạm gia không có quan hệ thân thiết nhưng cũng có hợp tác thương mại.
Trong các tình huống bình thường, Hạ Trừng Trừng không cần phải đến trực tiếp chúc thọ Phạm lão phu nhân.
Cô vốn định chuồn đi, phía sau lại truyền đến một giọng nam trầm thấp:
“Cô Hạ, lão phu nhân cho mời.”
Hạ Trừng Trừng quay người nhìn lại, phía sau có một người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng dáng người cao ráo thon dài, mặc một bộ âu phục màu xám bạc, trông dáng vẻ hoàn toàn không dễ gần.
Người đàn ông tự giới thiệu:
“Xin chào, tôi là Phạm Tư Viễn, con trưởng của Phạm gia.”
Phạm Tư Viễn, chủ tịch Tập đoàn Phạm Thị, anh trai cùng cha khác mẹ của Phạm Tư Hàng.
Hai người có vài phần tương tự, nhưng gương mặt của Phạm Tư Viễn càng thêm sắc bén, khí phách.
Đứng ở bên cạnh anh ta sẽ có cảm giác rất áp bách.
Phạm Tư Viễn giới thiệu bản thân xong, làm động tác xin mời.
Hạ Trừng Trừng cũng không tiện từ chối lời mời của trưởng bối, chỉ có thể gật gật đầu.
Hai người đi đến chỗ Phạm lão phu nhân, trên đường đi cũng không nói gì.
Phạm lão phu nhân cùng Hàn lão phu nhân ngồi trên sô pha trong phòng khách, nhìn thấy Hạ Trừng Trừng tiến vào đều vui vẻ.
“Trừng Trừng đến rồi.”
Giọng điệu của Hàn lão phu nhân thân mật, chào hỏi Hạ Trừng Trừng:
“Nào đến đây, đến bên bà nội ngồi một chút.”
Nguyên chủ bởi vì thích Hàn Gia Lâm, từng thân cận với người nhà của anh ta, Hàn lão phu nhân vẫn luôn rất thích nguyên chủ.
Hạ Trừng Trừng ngồi trên sô pha bên cạnh Hàn lão phu nhân, cách ước chừng nửa thước.
Hai vị lão phu nhân đánh giá Hạ Trừng Trừng, càng nhìn càng thuận mắt.
“Dáng vẻ Trừng Trừng lớn lên như vậy đúng là nữ đại thập bát biến nha.”
Phạm lão phu nhân khen ngợi:
“Trước kia không phải cháu lúc nào cũng nói thích Gia Lâm sao?
Mà tuổi của các cháu cũng không sai biệt lắm, nên suy nghĩ lại.”
Hàn lão phu nhân cười tủm tỉm nói:
“Đúng vậy Trừng Trừng, Gia Lâm ở nhà thường nhắc tới đến cháu với bà.
Nếu hai đứa có thể ở bên nhau, cũng thành toàn được một tâm nguyện của bà già này.”
Phạm lão phu nhân:
“Hai vợ chồng son trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối như vậy, hôm nay lại là đại thọ của bà, không bằng vui mừng thêm vui, định lại chuyện này đi!”
Hai bà cụ tôi một câu bà một câu, đều muốn tác hợp Hạ Trừng Trừng và Hàn Gia Lâm.
Hạ Trừng Trừng có chút chán ghét, đang muốn phản bác thì phía sau đột nhiên có một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Cái gì môn đăng hộ đối chứ! Một quả dưa chuột thối, làm sao xứng với Trừng Trừng nhà tôi.”
Lục Yên Nhiên cầm quà đến chúc thọ, từ xa nghe được có người tác hợp Hạ Trừng Trừng và Hàn Gia Lâm.
Vội vàng tiến lên, mới phát hiện hai người tác hợp lại là Hàn lão phu nhân và Phạm lão phu nhân.
Lúc trước cô ấy còn tận mắt chứng kiến Hàn Gia Lâm cầu hôn Diệp Thi Văn, đứa nhỏ cũng sắp có rồi, nhưng lúc này lại kết hợp hai người lại, còn muốn Hạ Trừng Trừng làm mẹ kế sao!
Lấy đâu ra mặt mũi chứ!
Hạ Trừng Trừng nghi ngờ nói:
“Lục Yên Nhiên, tôi trở thành người nhà cô lúc nào chứ.”
Lục Yên Nhiên: ???
Lục Yên Nhiên mới chú ý tới Hạ Trừng Trừng cũng ở đây, nhưng người chị em này bắt trọng điểm không đúng lắm nha?
Bây giờ là lúc chú ý đến nhà cô sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Yên Nhiên đỏ lên:
“Tôi chỉ là.. chỉ là thấy khó chịu khi nhìn cô và dưa chuột thối ở bên nhau thôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận