Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 564. -

----
Nhưng Hạ Trừng Trừng chưa kịp phản ứng, một bàn tay cường tráng kéo mạnh cô lên xe bảo mẫu, che miệng cô lại!
Cô chỉ kêu ra một tiếng kinh ngạc cực ngắn, đuôi váy màu xanh đậm dài đã biến mất trước cửa xe bảo mẫu.
Hạ Trừng Trừng bị kéo lên xe, đối phương ra tay nhanh chóng, lập tức lấy ra một con dao gọt hoa quả, kề vào cổ Hạ Trừng Trừng.
"Không được nhúc nhích! Không được lên tiếng!"
Lông mày lá liễu của Hạ Trừng Trừng nhíu lại, ánh mắt liếc nhìn bên trong xe bảo mẫu. Có một người đàn ông tóc tím đang lái xe.
Người kéo cô lên là một tên tóc xanh, đầy hình xăm cánh tay.
Hứa Tri Tình ngồi ở ghế sau, cô ấy bị trói tay chân bịt miệng, hoảng sợ run rẩy.
"Tôi còn tưởng người phụ nữ này giỏi thế nào, cũng chỉ có thế thôi!"
Tóc tím ngồi ở ghế lái trào phúng nói:
"Chỉ cần tìm đại một cớ đã lừa được cô ta!"
Vẻ mặt đầu xanh khinh bỉ, liếc nhìn Hạ Trừng Trừng từ trên xuống dưới, ném túi xách của cô đến ghế sau:
"Lão già xấu xa Hạ Vĩnh Đức nói cô rất giỏi, tôi thấy cô chỉ có vậy! Ha ha ha!"
Tròng mắt Hạ Trừng Trừng đảo qua:
"Hạ Vĩnh Đức bảo các anh đến bắt tôi sao?"
Ngón tay tóc xanh thô ráp vuốt ve cằm Hạ Trừng Trừng:
"Con khốn, ngoan ngoãn đi! Mày là cái thá gì, mà tao phải nói cho mày biết?!"
Đúng là một tên bắt cóc kiêu ngạo.
Trong lòng Hạ Trừng Trừng thở dài, nói tiếp:
"Dù sao người các anh muốn bắt là tôi."
Cô hất cằm chỉ vào Hứa Tri Tình:
"Vậy các anh thả cô ấy ra đi. Bắt thêm một người sẽ tốn nhiều sức lực hơn.
Ông chủ của các anh sẽ không vì các anh bắt nhiều người hơn, mà cho các anh nhiều tiền hơn."
Đầu xanh và đầu tím thảo luận.
Bọn họ bắt Hứa Tri Tình để dùng Hứa Tri Tình dụ Hạ Trừng Trừng đến.
Đầu xanh nghe Hạ Vĩnh Đức và Diệp Thi Văn nói Hạ Trừng Trừng khó xử lý, lo lắng dụ cô sẽ không ra, nên mới nghĩ ra một cách đi đường vòng.
Tuy rằng theo hắn thấy, Hạ Trừng Trừng chỉ là một nữ minh tinh chân yếu tay mềm mà thôi, cũng giống Hứa Tri Tình và Diệp Thi Văn.
Nhưng Hạ Trừng Trừng nói có ý đúng, mục tiêu đã đến tay, giữ lại mồi nhử Hứa Tri Tình cũng vô dụng.
Xe bảo mẫu chạy lòng vòng trong bãi để xe dưới hầm, cuối cùng chọn một góc không có camera, tóc xanh trói Hứa Tri Tình vào cột rồi rời đi.
Trên đường đi, Hạ Trừng Trừng bị trói hai tay, bịt mắt. Xe bảo mẫu đi gần một giờ, cuối cùng dừng lại trước một nhà xưởng cũ nát ở ngoại ô Giang Thành.
Khu vực xung quanh hoang vu, cỏ dại mọc um tùm, không thấy dấu vết có người sống. Ở nơi này, dù làm cái gì cũng sẽ không bị ai phát hiện.
Hạ Trừng Trừng bị đầu xanh và đầu tím đuổi xuống xe, lảo đảo đi vào trong nhà xưởng cũ nát, cuối cùng nhìn thấy kẻ bắt cóc mình - Diệp Thi Văn.
Đầu xanh đá mạnh vào đầu gối Hạ Trừng Trừng, Hạ Trừng Trừng nhịn đau, lảo đảo quỳ trên mặt đất. Diệp Thi Văn mặc bộ đồ cao cấp đắt nhất của cô ta, nhìn xuống Hạ Trừng Trừng.
"Hạ Trừng Trừng, cô cuối cùng cũng rơi vào tay tôi!"
Hạ Trừng Trừng quỳ trên mặt đất, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay lên, nhìn thẳng vào Diệp Thi Văn.
"Diệp Thi Văn, cô điên à? Bắt cóc là phạm tội!"
"Ha ha ha!"
Diệp Thi Văn điên cuồng cười:
"Tôi đã sa đọa đến mức này rồi, cô nghĩ tôi còn quan tâm không?
Cô đã phá hỏng tất cả mọi thứ của tôi, tôi muốn hủy hoại cô! Cho dù xuống địa ngục, tôi cũng phải kéo cô xuống!"
"Tôi hủy hoại cô?" Hạ Trừng Trừng không thể hiểu được.
Diệp Thi Văn đột nhiên bóp cổ Hạ Trừng Trừng, ánh mắt hung ác, mắt đỏ ngầu.
Cho dù hôm nay cô ta ăn mặc lộng lẫy, nhưng sự thê thảm và khẩn trương đã bán đứng cô ta, làm cho cô ta càng đáng thương hơn.
"Cô cho rằng tôi không biết thân phận thật sự của cô sao?"
Diệp Thi Văn cười hung ác:
"Máy nghiền dối trá! Nếu không phải do cô, tôi sẽ rơi vào tình cảnh như hiện tại sao?"
"Thật buồn cười."
Hạ Trừng Trừng nhìn thẳng vào mắt Diệp Thi Văn, gằn từng chữ:
"Chẳng lẽ cướp biệt thự Lâm Ngữ, lợi dụng đứa nhỏ để mẫu bằng tử quý, tôi bắt cô làm những việc này sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận