Ta Là Chuyên Gia Tháo Dỡ Nóc Nhà

Chương 96. -

Số liệu video này vốn dĩ rất thấp, bắt đầu bị điên cuồng chuyển tiếp, like, bình luận,… Số liệu phát sóng trực tiếp đứng đầu Weibo!
[Người sao chép tác phẩm này... Hình như Kim Nhất Phàm đó!]
[Cái gì hình như, trừ đầu tóc màu xanh thì đúng Kim Nhất Phàm rồi!]
[Còn đổi tên rồi tiếp tục làm ngôi sao! Anh ta thực sự nghĩ rằng Internet không có bộ nhớ sao?]
[Thằng chó sao chép không chết dễ dàng đâu!]
[Diệp Thi Văn làm tốt lắm, phải phơi bày những kẻ sao chép này ra ánh sáng!]
[Văn Văn của chúng ta vẫn luôn không thích những chuyện sao chép như thế này nha!
Chuyện trước đây của Trần Minh Kiệt và Quý Tĩnh Hàm, cô ấy cũng chỉ là người bị hại dính vào, Văn Văn vẫn rất thiện lương và chính nghĩa!
[Kim Nhất Phàm cút ra khỏi giới giải trí!
Không muốn trở thành nghệ sĩ làm ô uế màn ảnh!]
[Thằng chó sao chép không được chết dễ dàng! Mau cút khỏi giới giải trí ngay!]
Lùm xùm Kim Nhất Phàm sao chép tác phẩm Tề Bách đã hoàn toàn lên men, hơn nữa đang đi về hướng không thể cứu vãn được nữa...
Trên mạng thảo luận ồn ào sôi nổi nhưng ở thôn Tình Xuyên lại gió êm sóng lặng.
Ánh chiều tà lúc chạng vạng chiếu rực rỡ mây mù vạn dặm, phòng bếp ở nhà nào cũng tỏa ra mùi cơm tối.
Tạ Tri Hành và Kim Nhất Phàm kéo thân thể mệt mỏi trở lại căn phòng nhỏ nghỉ ngơi.
Hai người cầm cái sọt, ngồi xổm trước cửa phòng nhỏ, trong ánh mắt đều mất đi ánh sáng.
Bạch Húc Xương thấy thế, vội vàng an ủi hai người:
“Lúc tôi mới tham gia chương trình, mỗi ngày đều mệt đến gần chết!
Bình tâm tĩnh trí! Bình tâm tĩnh trí!”
Kim Nhất Phàm ngẩng đầu hỏi:
“Vậy sau đó anh giải quyết như thế nào?”
Cậu ta còn phải ở lại đây hai tháng nữa!
Không thể để mỗi ngày mệt mỏi như chó vậy được!
“À...”
Bạch Húc Xương suy nghĩ một lát: “Mệt mỏi, riết thành thói quen rồi~”
Kim Nhất Phàm: ???
“Nhưng mà không phải các cậu bán trái cây sao?”
Bạch Húc Xương rất nghi ngờ: “Đây được xem như là công việc rất đơn giản rồi!”
Không giống như anh và Bạch Cầu Cầu, đi vũng bùn bắt cá một ngày, cuối cùng còn bị chú chó đại hoàng đuổi chạy khắp cả đỉnh núi!
“Đúng là rất dễ dàng.”
Tạ Tri Hành tiếp lời nói:
“Chúng tôi dựa vào chụp ảnh chung cùng múa quảng trường, rất nhanh đã bán sạch trái cây.
Nhưng trên đường trở về, mỗi lần đi ngang qua một chỗ đều có các chị lớn nhiệt tình kéo Kim Nhất Phàm đi nhảy múa.”
“Từ chợ đến căn phòng nghỉ ngơi nhỏ này, vốn chỉ cần nửa giờ đi đường, nhưng mà cậu ấy đã nhảy liên tục hơn ba tiếng đồng hồ.”
Tạ Tri Hành không nói gì, anh cũng không biết hóa ra Kim Nhất Phàm thích múa như vậy! Có phải nên đưa sang làm idol càng thích hợp hơn không?
Kim Nhất Phàm bĩu môi:
“Tôi cũng không muốn múa! Rất xấu hổ đó!”
“Vậy sao cậu lại đồng ý tham gia với các cô ấy?”
Tạ Tri Hành hỏi.
Kim Nhất Phàm nhăn mặt, khuôn mặt đẹp trai đỏ lên:
“Bởi vì các chị đó đều khen tôi đẹp trai ~ Nói tôi nhảy múa rất tốt.
Sao tôi lại không biết xấu hổ mà từ chối các chị ấy được chứ ~”
Tạ Tri Hành: “…”
Bạch Húc Xương: “???”
Cũng lố lăng quá đi!
Tuy rằng lãng phí hơn phân nửa thời gian để múa nhưng Tạ Tri Hành cùng Kim Nhất Phàm cũng thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, nhận được túi quà lớn đầy đủ thứ, hai người phải ra tay cùng nhau, làm một bàn bữa tối thịnh soạn.
Trong phòng bếp, đối mặt với gà vịt, cá, thịt, trái cây và rau quả, Kim Nhất Phàm vung tay lên, rất tùy ý:
“Hôm nay em rất mệt, yêu cầu ăn uống không cao, cho em một phần thịt luộc là được!”
“A,” Tạ Tri Hành thản nhiên nói:
“Anh cũng không có yêu cầu cao, thêm một con cá rô hấp đi!”
Kim Nhất Phàm:
“Làm một nồi bò!”
Tạ Tri Hành: “Có lẽ cũng không thể thiếu thịt bò.”
Kim Nhất Phàm chỉ điểm giang sơn:
“Vậy lại làm thêm món xào dưa chuột cùng rau! Em cảm thấy đủ rồi!”
Tạ Tri Hành gật gật đầu, nói với Kim Nhất Phàm: “Được rồi, đồ ăn đã lên xong, Pikachu, đi nấu cơm đi!”
Kim Nhất Phàm: ???
Kim Nhất Phàm khó tin chỉ vào mình:
“Em đi sao? Lần trước không phải anh nói đến để chăm sóc em sao?”
Lời nói của Tạ Tri rất rõ ràng:
“Nhưng anh không biết nấu ăn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận