Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 104: Hết chỗ thì cho gửi

Lâm Bắc Phàm cũng rất lúng túng!
Còn định thưởng cho hắn một căn nhà mới sao?
Đối với hắn đây cũng đâu phải chuyện tốt đẹp gì cho cam!
"Bệ hạ, tuyệt đối không được!"
"Tại sao lại không được?" Nữ đế ngờ vực hỏi: "Ái khanh, ngươi nói nhà ngươi chật hẹp, không chứa được nhiều kỳ trân dị bảo như thế cơ mà! Trẫm ban thưởng cho ngươi một căn nhà, như vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết hay sao?"
"Đúng là vấn đề này sẽ được giải quyết nhưng lại xảy ra một vấn đề khác!"
Lâm Bắc Phàm không ngừng cười gượng: "Bệ hạ, nhà thần có ít người, tính cả thần vào cũng chỉ có bốn người mà thôi, trông coi căn nhà hiện tại đã rất vất vả rồi! Nếu có thêm một căn nhà nữa vậy sẽ mệt chết mất! Cho nên, kính mong bệ hạ thu hồi thánh mệnh!"
"Lâm ái khanh, ngươi nói vậy là không đúng rồi!”
"Ta không đúng sao?" Lâm Bắc Phàm bối rối.
"Tất nhiên là không đúng!" Nữ đế nói với vẻ bất mãn: "Lâm ái khanh, dù sao thì hiện giờ ngươi cũng là mệnh quan triều đình, tiền của có thể coi là dư dả, ngươi nên kiếm một vài người người tới quản lý gia nghiệp, không cần phải tiết kiệm như thế đâu! Trước đây trẫm đã khuyên ngươi thuê vài người về nhà mà ngươi không chịu nghe! Trẫm sắp xếp cho ngươi thì ngươi lại không thích! Ngươi xem, chẳng phải bây giờ đã gặp phiền phức rồi đó sao?"
Lâm Bắc Phàm: "..."
"Ái khanh!" Nữ đế nói rất chân thành: "Ngươi là rường cột của nước nhà, ngươi đã cống hiến cho quốc gia nhiều như vậy rồi, đừng nên ngược đãi bản thân nữa! Cái gì nên nhận thì cứ nhận, cái gì nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ đi! Nếu không trong lòng trẫm sẽ cảm thấy bất an!"
Lâm Bắc Phàm: "..."
Nói nghe rất có lý, khiến hắn không còn gì để nói nữa!
Các quan ghen tị đến mức muốn giết người rồi đây!
Thế mà nữ đế bệ hạ lại khuyên tên khốn kiếp Lâm Bắc Phàm này cái gì nên nhận thì cứ nhận, cái gì nên hưởng thụ thì cứ hưởng thụ, đừng ngược đãi bản thân cơ đấy...
Nếu không trong lòng nữ đế sẽ rất khó chịu!
Đây là... sự ân sủng lớn đến mức nào cơ chứ?
Tên khốn này làm nhiều chuyện tham ô, nhận hối lộ trái phép như thế, tại sao vẫn được ưu ái như vậy?
Thiên lý ở đâu, công đạo ở đâu?
Thấy không thể thuyết phục được nữ đế, Lâm Bắc Phàm chẳng thể làm gì khác đành phải tìm viện binh.
Hắn quay sang nháy mắt với Lại bộ thượng thư Cao Thiên Diệu, Hộ bộ thượng thư Tiền Viễn Thâm, nhỏ giọng nói: "Cao đại nhân, Tiền đại nhân, hai người các ngươi giúp ta khuyên can bệ hạ đi chứ, không phải bình thường các ngươi giỏi khuyên can lắm hay sao?"
Hai vị thượng thư đã tức đến mức sắc mặt tái nhợt cả rồi!
Ngươi bảo bọn ta khuyên can á?
Rõ ràng ngươi đang thừa dịp để khoe khoang thì có!
Thật khốn kiếp!
Bọn họ hừ một tiếng, phất tay áo quay đầu đi không thèm để ý.
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm lại phát tín hiệu cầu cứu với các vị đại thần khác.
"Triệu đại nhân, Vương đại nhân, không phải bình thường các ngươi công chính nghiêm minh lắm sao? Bệ hạ ban thưởng cho ta nhiều quá, hạ quan thật sự không nhận nổi, mong các ngươi thay hạ quan... nói xấu mấy câu đi!"
Sắc mặt của Triệu đại nhân và Vương đại nhân cũng trở nên khó coi.
Ngươi đang cố tình khiêu khích ta có phải không?
Còn bảo ta giúp ngươi nói xấu mấy câu?
Từ trước tới nay ta chưa từng gặp tên nào khốn nạn như ngươi!
Bọn họ cũng hừ một tiếng rồi quay đầu đi không thèm để ý.
Lâm Bắc Phàm nhìn sang một phía khác.
"Tôn đại nhân, Lưu đại nhân, không phải các ngươi luôn thấy hạ quan không vừa mắt sao? Có cơ hội để thể hiện rồi đấy, mau uốn ba tấc lưỡi mà thuyết phục bệ hạ thu hồi thánh mệnh đi, còn không chịu nói nữa sẽ muộn mất đấy!"
Sắc mặt của Tôn đại nhân và Lưu đại nhân sầm xuống.
Tên tiện nhân Lâm Bắc Phàm này rõ ràng đang giả vờ trước mặt chúng ta mà!
Ta mà mở miệng ra nói câu nào thì ta là con chó!
Bọn họ quay đầu đi phớt lờ Lâm Bắc Phàm, chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
Cuối cùng, tìm hết một lượt, Lâm Bắc Phàm buồn bã phát hiện ra hắn lại chẳng thể tìm được ai ra mặt nói xấu giúp hắn!
Hắn sờ tim mình, cảm thấy vô cùng đau lòng, từ bao giờ mà nhân duyên của bản quan lại tốt như vậy chứ?
Lúc này, thà rằng không có nhân duyên tốt còn hơn!
Nữ đế ngồi trên long ỷ, híp mắt mỉm cười mà quan sát tất cả những cảnh tượng này.
Trên khóe môi xinh đẹp của nàng xuất hiện một nụ cười đắc ý: "Lâm ái khanh, được rồi chứ, ngươi còn định chống cự tới bao giờ nữa?"
Đầu Lâm Bắc Phàm đổ đầy mồ hôi: "Bệ hạ, không cần thưởng cả nhà đâu!"
"Nhưng nhà ngươi chật hẹp không chứa nổi mà..."
Lâm Bắc Phàm lập tức đáp: "Không chứa nổi cũng không sao! Có thể để trong hoàng cung trước, khi nào vi thần cần thì lấy dùng cũng được!"
Nữ đế suy nghĩ một chút rồi gật đầu nói: "Cũng được!"
"Tạ chủ long ân!" Lâm Bắc Phàm lớn giọng hô.
Nữ đế gật đầu hài lòng, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.
Cách ban thưởng ngang ngược như thế này, vừa có thể ưu ái cho trung thần lại vừa có thể khiến đám tham quan cả triều chán ghét!
Sảng khoái! Tuyệt hết chỗ chê!
Sau này mà có cơ hội ta sẽ làm thế thêm lần nữa!
Nàng bình ổn lại tâm trạng, buổi triều sớm chính thức bắt đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận