Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 191: Trò đùa tàn khốc

Mọi người đều tò mò mà hỏi cho bằng được.
"Người này chính là..." Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa giật một cái: "Tên cẩu quan mà các ngươi nói... Lâm Bắc Phàm!"
Tất cả mọi người lập tức biến sắc!
"Cái gì? Người tài giỏi đó lại chính là Lâm Bắc Phàm sao?"
"Là tên siêu cấp cẩu quan đã phá hoại kế hoạch của chúng ta đó sao!"
"Sao lại là hắn cơ chứ!"
"Công chúa đang nói đùa phải không?"

Tất cả mọi người đều không thể tin nổi!
Lão già kia vẫn cố chấp hỏi một câu: "Công chúa điện hạ, người tài đó thật sự là Lâm Bắc Phàm sao?"
"Đúng là hắn! Bản cung đâu cần phải lừa mọi người chứ, Lạc Hà có thể làm chứng cho bản cung!" Tử Nguyệt công chúa gượng cười, kể lại tình hình khi ấy.
Mọi người nghe xong vẫn không thể chấp nhận nổi, trong lòng vô cùng khó chịu!
Một tên siêu cấp đại cẩu quan, đại tham quan, lại là siêu nhân tài sánh ngang với Ngọa Long Khổng Minh mà Từ lão nói.
Hai người này thật sự chẳng liên quan tới nhau chút nào!
Hơn nữa, tên đại cẩu quan này còn chính tay phá hủy kế hoạch nổi dậy của bọn họ, biến bọn họ thành kẻ xấu!
Nếu mời người này đến làm quân sư và chỉ huy binh lính của bọn họ ra trận chiến đấu, vậy bọn họ tuyệt đối không chấp nhận nổi!
Từ lão thở dài: "Ôi! Ta đã sớm nghe nói tân khoa trạng nguyên đỗ đầu tam nguyên năm nay, Lâm Bắc Phàm, là trạng nguyên xuất sắc nhất của Đại Võ từ khi lập nước cho tới nay! Tài văn chương của hắn kiệt xuất, lời nói sâu xa, được khen ngợi như tiên trên trời! Chỉ trong thời gian ngắn mà đã thăng liền ba cấp quan, con đường làm quan thuận lợi mọi bề, được nữ đế rất tin tưởng, bây giờ xem ra hắn quả nhiên là người có bản lĩnh lớn!"
"Chỉ tiếc kẻ này lại là người của triều đình Đại Võ, có lập trường trái ngược với chúng ta! Hơn nữa hắn có tương lai rộng mở, hẳn sẽ không bỏ mặc tương lai và vận mệnh của bản thân để nổi dậy cùng chúng ta đâu! Hơn nữa, hắn còn là một tên tham lam..."
"Nhân tài như thế chẳng đến lượt chúng ta dùng đâu!"
"Đúng là số mệnh, thật đáng tiếc!"
Lão già lắc đầu thở dài, lủi thủi đi vào trong nhà, bóng người bỗng trở nên già nua thêm vài phần.
Mọi người đều cụt hứng, đám đông tản hết đi.
Tử Nguyệt công chúa nhìn theo bóng lưng rời đi của mọi người, lại trông vẻ mặt thất vọng của người đã cực khổ cả đời vì vương triều như Từ lão, trong lòng lại rất khó chịu.
Nhưng đây chính là sự thật, nàng không thể nói dối mọi người được.
Mọi người thất vọng, thật ra trong lòng nàng cũng rất thất vọng.
Nếu vị nhân tài xuất chúng đó không phải tên cẩu quan Lâm Bắc Phàm thì có phải tốt hơn nhiều rồi không?
Chỉ tiếc là không có nếu như!
Vận mệnh đã để nàng gặp phải một trò đùa tàn khốc!
Trong hai ngày tiếp theo, Tử Nguyệt công chúa luôn sắp xếp lại những lý luận mà Lâm Bắc Phàm đưa ra, tự tìm đường chỉ lối cho tư tưởng của bản thân.
Sau đó nàng càng nghĩ càng cảm thấy phương pháp này thật uyên bác, có rất nhiều lợi ích. Đồng thời, nàng càng khâm phục tài hoa của Lâm Bắc Phàm hơn.
Phải biết rằng, lúc ấy hắn chỉ thuận miệng nói mà thôi, vậy mà đã phân tích tình thế một cách rõ ràng, đem lại lợi ích to lớn đến vậy cho nàng rồi.
Nếu cho hắn thêm thời gian và cơ hội vậy chuyện phục hưng vương triều sẽ chẳng còn là chuyện không thể nữa rồi.
Đến ngày thứ ba, Tử Nguyệt công chúa đưa tài liệu mà nàng đã chuẩn bị kỹ càng cho Từ lão, sau đó nói với thị nữ: "Lạc Hà, chúng ta quay lại kinh thành thôi!"
Thị nữ há hốc miệng: "Quay lại kinh thành sao?"
Lại một ngày nữa trôi qua, khi màn đêm buông xuống, Tử Nguyệt công chúa đưa thị nữ quay lại kinh thành phồn hoa.
"Tiểu thư, chúng ta thật sự phải đi tìm Lâm Bắc Phàm sao? Hắn đã biết thân phận của chúng ta rồi, lại còn là người của triều đình nữa, lỡ hắn đi tố giác thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm mất!" Thị nữ nhỏ giọng mà nói với vẻ mặt rất lo lắng.
Nhưng Tử Nguyệt công chúa lại rất kiên định: "Hai ngày vừa qua, bản cung suy nghĩ kỹ lại, nhận ra đúng là chúng ta đã đi đường vòng quá nhiều khiến nghiệp lớn phục quốc bị trì trệ trong vô vọng! Bản cung không muốn tiếp tục lãng phí thời gian thế này nữa! Bản cung không muốn người đi theo bản cung phải thất vọng hết lần này đến lần khác! Bản cung không muốn đến lúc già rồi chết đi vẫn chẳng thể báo được mối thù mất nước này!"
"Lâm Bắc Phàm đã cho bản cung hy vọng! Hắn biết nhìn xa trông rộng, bày mưu tính kế, chỉ nói vẻn vẹn dăm ba câu mà đã giúp chúng ta xua tan mây mù, nhìn rõ phương hướng! Bản cung tin rằng nếu có hắn giúp đỡ và được hắn chỉ dẫn, nhất định nghiệp lớn của chúng ta sẽ phát triển mạnh mẽ, cuối cùng bùng lên rực rỡ! Vì vậy nhất định bản cung phải tìm Lâm Bắc Phàm, biến hắn thành người của mình!"
"Nhưng tiểu thư, thật sự rất nguy hiểm..." Thị nữ vội thốt lên.
"Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con? Khi tới đây, bản cung đã tính toán toàn bộ lợi và hại rồi, cùng lắm thì trả giá bằng cái mạng này thôi! So với nghiệp lớn phục quốc, tính mạng của ta chẳng đáng là gì cả!"
Ánh mắt kiên quyết không sợ cái chết của Tử Nguyệt công chúa khiến thị nữ ngẩn người mất một lúc.
Trong lòng nàng ta bỗng cảm thấy công chúa đã trưởng thành rồi!
"Tiểu thư, Lạc Hà nguyện đi cùng với tiểu thư!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận