Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 195: Lý luận về chiến tranh

"Giải quyết được vấn đề này rồi, chắc chắn vấn đề thứ ba sẽ đơn giản hơn nhiều! Ta hỏi các ngươi nhé, nếu sau khi bọn họ đi theo các ngươi và cố gắng phấn đấu vậy nên được khen thưởng như thế nào nhất?"
"Đất đai!" Tử Nguyệt trả lời mà không chút do dự.
"Không sai, chính là đất đai!"
Lâm Bắc Phàm vỗ tay, cười nói: "Cho nên chỉ cần các ngươi hứa hẹn nếu đi theo làm việc cho các ngươi thì sẽ có thêm ruộng đất, công lao càng lớn thì số ruộng đất được nhận càng nhiều, chắc chắn bọn họ sẽ đem theo cái đầu của mình mà làm việc cho các ngươi! Bởi vì bọn họ đã chẳng còn gì nữa rồi, tại sao lại không liều một phen cơ chứ? Nói không chừng còn có thể có được một tương lai tốt đẹp hơn thì sao? Đây... chính là tín ngưỡng của bọn họ!"
Tử Nguyệt vô cùng kích động: "Quân sư nói có lý lắm!"
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt nàng lại ủ rũ hẳn đi: "Nhưng bọn ta lại không có đất đai!"
"Ngu thế nhỉ, không có thì không biết đường mà cướp à?" Lâm Bắc Phàm nổi cáu: "Toàn bộ khu vực Võ Tây, một địa phương rộng lớn như thế, ngươi còn sợ không có đất chắc? Toàn bộ Đại Nguyệt vương triều có nhiều đất đai như thế, còn chưa đủ để chia chắc? Các ngươi đánh bại bọn họ chẳng phải là đã có đất rồi đó sao? Đây chẳng phải là mục đích mà các ngươi nhắm tới từ trước đến giờ đấy à?"
"Đúng vậy!" Tử Nguyệt lại kích động trở lại.
Lâm Bắc Phàm cười đầy tự tin: "Vì đất đai chắc chắn bọn họ sẽ bùng phát ra sức chiến đấu trước nay chưa từng có! Bởi vì bọn họ biết rằng đánh thắng thì sẽ có thêm nhiều đất đai, đánh thua thì chẳng có thứ gì cả! Bất cứ thế lực nào đối đầu với bọn họ tức là đang cướp đất đai của bọn họ, cướp đi hy vọng của bọn họ, ngươi nói xem liệu bọn họ có liều mạng với người ta hay không?"
"Chắc chắn là có!" Tử Nguyệt lại càng kích động hơn.
"Đây chính là tín ngưỡng của bọn họ, là tín ngưỡng thật sự, là tín ngưỡng vững chắc không gì có thể phá vỡ!"
"Đúng thế, đúng thế!" Tử Nguyệt gật đầu với vẻ kích động.
"Mặt khác, điều này còn đem lại một lợi ích rất lớn!"
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nói: "Nếu các ngươi gây dựng được chút danh tiếng thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người nông dân ngưỡng mộ danh tiếng của các ngươi, đến tham gia để có đất đai! Vậy là, đội ngũ của các ngươi sẽ ngày càng đông đảo, thực lực cũng ngày càng lớn mạnh, cho tới cuối cùng..."
Lâm Bắc Phàm dang rộng hai cánh tay ra, nói với vẻ kích động: "Lửa cháy lan rộng, không gì cản nổi!"
"Ừ!" Tử Nguyệt công chúa đã kích động đến mức nhắm chặt hai mắt lại rồi.
Trong lòng nàng đang sung sướng tưởng tượng ra cảnh tượng ấy!
Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được hy vọng phục quốc và báo thù gần tới như vậy.
Nghĩ đến tất cả những điều này đều do nam tử đang đứng trước mặt nàng đem lại, Tử Nguyệt công chúa đứng bật dậy, hơi cúi người xuống: "Đa tạ quân sư đã chỉ bảo!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười tỏ vẻ khiêm tốn, nói: "Công chúa, chúng ta đều là người một nhà cả, không cần khách sáo như thế làm gì!"
Thấy vẻ mặt tươi cười vừa dịu dàng vừa tự tin của Lâm Bắc Phàm, Tử Nguyệt công chúa bỗng hơi thất thần.
Nàng nhớ lại mấy năm gần đây, một mình phải chống đỡ gánh nặng, bôn ba vì nghiệp lớn báo thù phục quốc, nhưng năng lực của bản thân có hạn nên thường phải lao tâm lao lực, đến tận bây giờ mà vẫn chỉ làm được rất ít chuyện.
Trong lòng nàng mệt mỏi không thể tả xiết, suy nghĩ cũng rất mông lung.
Mãi tới khi gặp được nam nhân này, nàng mới tìm được niềm hy vọng mới.
Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra cảm giác an toàn.
"Vẫn phải cảm ơn ngươi!" Tử Nguyệt công chúa lại nói cảm ơn một lần nữa: "Nếu không có quân sư chỉ bảo thì có lẽ bọn ta đã phải đi đường vòng rất nhiều lần nữa, chẳng biết bao giờ mới có thể thành công? Đại ân đại đức này suốt đời khó quên!"
"Nếu ngươi nhất quyết muốn cảm ơn thì cứ cho ta chút ngân lượng đi, ta thật sự không chê tiền nhiều đâu!" Lâm Bắc Phàm nháy mắt.
Khóe miệng của Tử Nguyệt công chúa hơi co giật: "Quân sư, chúng ta vẫn nên nói tiếp đề tài vừa rồi thì hơn!"
"Thôi được, chúng ta nói tiếp vậy!"
Lâm Bắc Phàm ho khan một tiếng, tiếp tục nói: "Vì vậy ta mới đề nghị các ngươi chọn Võ Tây!"
"Mặc dù Võ Tây rộng lớn nhưng đất đai lại cằn cỗi, ít tài nguyên, cho nên cuộc sống của người dân khá cực khổ! Ở thời điểm này nên thực hiện nền chính trị một cách nhân từ, cho người dân một con đường sống! Nhưng vì dã tâm của mình, Võ Tây vương lại bất chấp tất cả sẵn sàng ra trận, kéo theo đại quân hơn trăm vạn người đi cùng! Người dân đã phải chịu khổ vì Võ Tây vương từ rất lâu rồi!"
"Vì vậy, các ngươi đến khu vực ấy để phát triển, dùng đất đai để khích lệ người dân chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ to lớn! Hơn nữa, dùng lương thực và tiền bạc để khen thưởng cũng có thể nhanh chóng lập nên một đội quân!"
"Thậm chí còn có thể vận dụng đồng thời phương pháp mê hoặc ban đầu! Mê hoặc dân chúng bằng ý chỉ của ông trời, sau khi thành công lại hứa hẹn phân chia đất đai cho họ, chắc chắn số người gia nhập sẽ nhiều như mây..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận