Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 222: Có ai tranh với ngươi đâu?

Đã nửa tháng trôi qua kể từ khi hắn lên làm tế tửu.
Trong nửa tháng này, Lâm Bắc Phàm chủ yếu bàn giao công việc, tiếp nhận tất cả quyền lợi từ chỗ tế tửu và hoàn toàn quản lý Quốc Tử Giám.
Quá trình bàn giao công việc diễn ra vô cùng thuận lợi, không ai là không phục cả!
Trên thực tế thì cũng chẳng ai dám không phục!
Lâm Bắc Phàm là tâm phúc của nữ đế cơ mà!
Hắn đã đắc tội với hết quan văn quan võ trong triều mà vẫn sống một cách tiêu sái như vậy!
Đến Công bộ cũng bị hắn tra xét những hai lần, vơ vét đến mức một cái quần đùi cũng chẳng còn!
Một tế tửu lợi hại và xuất chúng như thế thì ai dám đắc tội?
Có điều hắn vẫn gặp phải một vài vấn đề.
Đó chính là hắn quá bận, không những phải phụ trách chuyện ở Quốc Tử Giám mà còn phải trông chừng Công bộ, thậm chí mỗi ngày còn phải tham dự tảo triều, san sẻ cùng nữ đế bệ hạ và giải quyết quốc sự, thế nên hắn bắt buộc phải tìm vài người đến làm việc cho hắn.
Buổi tối hôm ấy, Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, bê một vò rượu thơm tới phủ đệ của Diêu Chính – người đã từng làm ngôn quan.
Diêu Chính dẫn cả nhà từ già đến trẻ ra đón tiếp ngoài cổng: “Hạ quan bái kiến tế tửu đại nhân!”
Mặc dù Diêu Chính cực ghét Lâm Bắc Phàm, ghét cái điệu bộ tham quan của hắn, song nói gì thì nói, Lâm Bắc Phàm cũng là cấp trên của hắn ta, đã thế còn là tế tửu đức cao vọng trọng. Lần này hắn đích thân tới thăm hỏi, Diêu Chính bắt buộc phải đối đãi lịch sự, bằng không nếu bị truyền ra ngoài sẽ bị người ta chê cười.
“Không cần đa lễ!” Lâm Bắc Phàm cười híp mắt, bảo: “Diêu đại nhân, khó khăn lắm mới được một hôm rảnh rỗi, bản quan đã chuẩn bị chút rượu ngon canh ngọt, chúng ta cùng uống một ly, đại nhân thấy thế nào?”
“Đó là niềm vinh hạnh của ta, mời tế tửu đại nhân!” Diêu Chính nhường đường.
Hai người lại ngồi trong thư phòng giống như lần trước.
Trên bàn bày rượu thơm và các món ăn, cả hai vừa ăn vừa nói chuyện.
Nói là chút rượu, chút đồ ăn nhưng trên thực tế đều rất xa xỉ.
Rượu là rượu ngon trong cung mà nữ đế ban thưởng, còn các món ăn thì do Ngự Thiện Phòng làm, đều là những thứ mà ở bên ngoài có tiền cũng không mua được.
Vừa mới mở vò rượu ra, Diêu Chính đã vội vàng uống một ly, vẻ mặt vô cùng say mê.
“Long Diên Tửu này đúng là thơm thật đấy! Lần cuối cùng lão phu uống là vào yến tiệc trong hoàng cung ba năm trước! Có điều khi ấy lão phu hãy còn là một quan nhỏ nên cũng chỉ được ban một ly! Hương vị đó lão phu vẫn còn nhớ tới tận hôm nay!”
“Ngon vậy sao?” Lâm Bắc Phàm nâng ly, uống một hơi hết sạch.
Sau đó, hắn lại uống liền hai ly nữa, đoạn bảo: “Mùi vị cũng tạm được!”
Diêu Chính đau lòng nói: “Uống như ngươi đúng là chẳng khác gì đổ đi, thật quá lãng phí! Loại rượu ngon như thế này phải chậm rãi thưởng thức! Đầu tiên phải ngửi hương thơm của rượu, mở khoang mũi ra để mùi rượu xông lên đầu!”
“Sau đó nhấp một ngụm, đừng nuốt chửng vào bụng mà phải nhấm nháp chậm rãi bên trong miệng, để các nụ nếm mở ra!”
“Cuối cùng uống từng ngụm một!”
“Như thế mới thưởng thức được mùi vị đúng chất của Long Diên Tửu!”
“Để lão phu đích thân thị phạm cho ngươi xem!”
Nói đoạn, hắn ta thị phạm cho Lâm Bắc Phàm xem thật, cuối cùng còn thốt ra một câu đầy si mê: “Thơm!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: “Diêu đại nhân, uống như vậy ngon thật sao? Sao ta cảm thấy cứ hơi ngớ ngẩn thế nào ấy nhỉ? Ai phát minh ra cách uống này đấy, có phải là mấy kẻ nghèo hèn không có tiền uống rượu nên mới nghĩ ra cách uống kiểu “tự phê” như vậy không?”
Diêu Chính: “Khụ khụ…”
Lâm Bắc Phàm vội vàng vuốt lưng cho hắn ta: “Diêu đại nhân, ngươi uống chậm thôi, có ai tranh với ngươi đâu!”
Diêu Chính trừng Lâm Bắc Phàm một cái, nom hắn ta chẳng vui vẻ gì cả.
Lần nào nói chuyện với Lâm Bắc Phàm hắn ta cũng tức gần chết!
Cái miệng của hắn hỗn thật đấy!
Nhưng điều đáng ghét hơn là… ánh mắt của hắn còn hỗn hơn!
“Thôi, không nói mấy chuyện này nữa!”
Diêu Chính nâng ly rượu, nói với nghiêm túc: “Hạ quan xin kính Lâm đại nhân một ly! Chúc mừng đại nhân thăng quan tiến chức, trở thành tế tửu Quốc Tử Giám!”
“Đa tạ Diêu đại nhân!” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa nâng ly.
Hai người cụng ly rồi uống cạn!
Uống rượu xong, sắc mặt Diêu Chính hồng hào hơn một chút, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm của hắn ta cũng tràn đầy vẻ ngưỡng mộ!
Nói thật thì hắn ta ngưỡng mộ lắm!
Chỉ trong khoảng thời gian ba năm vỏn vẹn mà Lâm Bắc Phàm đã thi đỗ trạng nguyên, còn đỗ đầu tam nguyên!
Cũng chỉ trong bốn tháng ngắn ngủi mà hắn đã nhảy tận bốn cấp, trở thành tế tửu của Quốc Tử Giám hàng tòng tứ phẩm.
Một tế tửu chưa đến hai mươi tuổi, từ trước đến nay đây là người đầu tiên làm được như thế!
Nếu con đường phía trước của hắn cũng thuận lợi như thế thì trong tương lai hắn rất có khả năng sẽ ngồi lên vị trí đại thần quyền cao chức trọng!
Mà bản thân Diêu Chính làm quan cả đời người mà cũng chỉ ở mức ngôn quan hàng thất phẩm!
So với Lâm Bắc Phàm thì hắn ta vẫn còn kém xa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận