Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 251: Bán hết rồi

“Các vị anh hùng, chỉ còn lại mười căn lều là hai trăm chỗ nằm, còn có ai cần không? Nếu không còn vậy bản quan dỡ lều, không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi của mọi người nữa!” Lâm Bắc Phàm nói với vẻ vô cùng mãn nguyện.
“Đợi đã, bản tọa cũng muốn một căn!”
Một nữ tử với dáng vẻ khoan thai, khoảng chừng ba mươi tuổi đáp xuống trước mặt Lâm Bắc Phàm. Nàng ta là một cường giả Tiên Thiên đồng thời còn là một người vô cùng thích sạch sẽ, không chịu nổi môi trường dã ngoại.
Mắt thấy chỉ còn lại mười căn lều, nàng ta cảm thấy không thể đợi thêm được nữa, một tối một vạn lượng cũng không phải không thể chi được.
Thay vì lôi thôi lếch thếch ở bên ngoài còn không bằng tốn khoản tiền này vào lều ở cho sướng, ngủ một giấc ngon, rửa mặt sạch sẽ, tinh thần thư thái để quan sát một trận chiến kinh thiên vào hai ngày sau!
Lâm Bắc Phàm nhận tiền của đối phương: “Vị nữ anh hùng này, mời!”
Đối phương gật đầu, chọn một căn lều sạch sẽ rồi vào.
Chỉ còn lại chín căn lều nữa, còn không ra tay thì sẽ muộn mất! Một vài người quan sát đã không nhịn được nữa!
“Lâm đại nhân, lão phu muốn một căn lều!”
“Lâm đại nhân, cho lão thân một chỗ!”
Tất cả đều là cường giả cấp Tiên Thiên.
Người có thực lực mạnh mẽ vốn cũng không thiếu tiền gì.
Lều chỉ còn lại chín căn, còn tiếp tục chần chừ nữa sẽ toang mất, vì thế tất cả đều lấy tiền ra.
Cứ như vậy, một trăm căn lều bán hết sạch không còn lại một chỗ trống! Một trăm vạn lượng nhẹ nhàng bay vào tay!
Lâm Bắc Phàm cười tít mắt đếm tiền, sau đó nhìn các nhân sĩ võ lâm đang nhìn đến ngu người, nói: “Các vị anh hùng, lều đã bán hết sạch rồi, nhưng ngày mai vẫn còn cơ hội! Đúng rồi, quên nói với mọi người một câu, đêm nay bản quan quan sát thiên tượng, phát hiện tối nay có khả năng sẽ đổ mưa, mời các vị anh hùng chuẩn bị sẵn sàng chắn gió che mưa nhé!”
Nói xong, hắn phủi mông đi mất.
Không biết có phải vì cái miệng quạ đen của Lâm Bắc Phàm hay không mà đến tối mọi người gần như đều đã ngủ say hết rồi thì thời tiết đột nhiên thay đổi.
Mây đen dày đặc, cuồng phong gào thét, tiếp đó rào một tiếng, cơn mưa như tát nước hất thẳng vào mặt.
Toàn bộ nhân sĩ võ lâm đều ngây người.
“Đậu má! Thật sự bị tên cẩu quan đó nói trúng rồi, tối nay mưa luôn này!”
“Tên cẩu quan họ Lâm này không tốt nhưng rất biết nguyền rủa, cái mồm siêu xúi quẩy!”
“Bây giờ làm thế nào đây? Ở đây cũng không có chỗ che mưa che gió!”
“Còn có thể làm thế nào được nữa? Chấp nhận số phận đi!”

Vì thế, đám nhân sĩ võ lâm bị cơn mưa xối xả hắt vào người ướt như chuột lột, mấy người ở trong lều trại cũng bị tiếng mưa đánh thức.
Bọn họ cũng thò đầu ra, nhìn thấy các võ giả bên ngoài đang lạnh run trong cơn mưa tầm tã, trong lòng lại tràn ngập cảm giác may mắn.
Cũng may mình mua một căn lều, bằng không sẽ giống như bọn họ rồi.
Trong lòng đám người này dâng lên cảm giác ưu việt mãnh liệt, liếc mắt nhìn người bên ngoài với vẻ khinh thường rồi lại về lều nằm, ngủ cũng bình yên hơn, ngon giấc hơn.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Bắc Phàm mang theo nụ cười vui vẻ kêu người bưng cháo tới chiêu đãi những vị khách quý trong lều.
“Không ngờ tối qua lại đổ một trận mưa to! Đây là cháo thơm mà bản quan đặc biệt chuẩn bị cho mọi người, cháo này có thêm các loại thảo dược trung y vào, không chỉ thơm ngon ngọt mát mà còn có thể xua lạnh, mời các vị dùng ngon miệng!”
“Cảm ơn Lâm đại nhân!”
Các vị khách quý nhận cháo rồi ăn vào bụng với vẻ mặt tươi cười.
Không chỉ trong dạ dày cảm thấy ấm áp mà trong lòng cũng thấy ấm áp theo.
Con người chỉ sợ so sánh, so với những võ giả khác đang rét run cầm cập và lạnh tê tái thì thứ mà bọn họ đang hưởng thụ bây giờ quả thật chính là đãi ngộ như ở thiên đường, trong lòng có được sự thỏa mãn cực lớn.
Bọn họ thầm nghĩ, tiền này bỏ ra cũng đáng!
Những võ giả khác nhìn mà phát thèm lên được!
Người đội mưa là chúng ta, người thật sự cần ăn cháo nóng là chúng ta, người chân chính cần xua lạnh là chúng ta chứ không phải đám người cả người khô mát ngủ ở trong lều đó nhé.
Có người thèm ăn hỏi: “Lâm đại nhân! Có thể cho ta một bát được không? Ta sẽ trả tiền!”
Lâm Bắc Phàm lắc đầu: “Thật ngại quá! Đây là đãi ngộ của khách quý, các ngươi không có phần!”
Các khách quý tiêu tiền lại dâng lên cảm giác ưu việt!
“Lâm đại nhân, cháo này rất ngon, cho lão phu một bát nữa!”
“Lão thân cũng muốn!”
Lâm Bắc Phàm cười đáp: “Có ngay có ngay, đảm bảo cho các vị ăn no thì thôi, ha ha!”
Một màn này quá đả kích người, trong lòng mọi người chua như giấm!
Sự khác biệt giữa người với người sao lại lớn như thế?
Bọn họ cũng muốn nằm trong lều thật thoải mái! Bọn họ cũng muốn rúc trong ổ chăn ấm áp!
Bọn họ cũng muốn thay bộ quần áo ướt sũng trên người! Bọn họ cũng muốn ăn cháo nóng!
Bọn họ cũng muốn hưởng thụ đãi ngộ cấp khách quý đó, không muốn thê thảm như vậy đâu!
Có vài võ giả cuối cùng không nhịn được nữa, nói với Lâm Bắc Phàm: “Lâm đại nhân, ta muốn đặt trước lều cho đêm nay!”
“Xin lỗi, đã bán hết rồi!” Lâm Bắc Phàm nhún vai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận