Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 252: Trận chiến trên trời

Đối phương trợn tròn mắt, mọi người cũng ngẩn ra: “Sao đã bán xong rồi! Ngươi vẫn chưa bán cơ mà.”
“Ai nói chưa bán? Bản quan vừa mới tới đã bị các vị khách cũ bên trong lều mua sạch rồi!” Hắn chỉ tay về phía dãy lều.
“Lâm đại nhân, sao ngươi có thể như vậy được? Ít nhất cũng phải quan tâm chúng ta với chứ!” Đối phương sốt hết cả ruột.
“Ngươi nói lời này mà không biết ngượng à, tại sao ta phải quan tâm các ngươi?”
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ tức giận: “Những người ở trong lều, bọn họ đều trả tiền dứt khoát và sòng phẳng, hơn nữa còn là khách cũ, ta không quan tâm bọn họ lẽ nào lại quan tâm đám nghèo mạt rệp các ngươi chắc?”
Mọi người không còn lời gì đáp trả, trong lòng tràn đầy uất ức, chỉ có thể thầm chửi một câu: “Đồ quan chó!”
Trong một ngày rưỡi tiếp theo, Lâm Bắc Phàm biến hóa đa dạng cách moi tiền từ tay đám nhân sĩ võ lâm này.
Lần nào cũng gãi đúng chỗ ngứa khiến mọi người vừa tức vừa hận vừa vô cùng bất đắc dĩ, chỉ hy vọng trận quyết đấu Tông Sư này mau bắt đầu, bọn họ không muốn bị tên tham quan này bóc lột nữa đâu.
Cùng lúc đó, càng lúc càng có nhiều nhân sĩ võ lâm chạy tới đây muốn tận mắt chứng kiến trận chiến trên trời cao này!
Nhưng tất cả đều không có ngoại lệ, bị Lâm Bắc Phàm xẻo một miếng thịt, vơ vét được rất nhiều tiền.
Mọi người hận hắn muốn chết, nếu không phải kiêng dè lão hòa thượng sau lưng hắn thì chỉ sợ đã lao lên đánh hội đồng hắn rồi.
Cũng vào lúc này, tiền trên người Lâm Bắc Phàm cũng càng ngày càng nhiều như nước sông Đà, đã đột phá cửa ải ba nghìn vạn và cất bước vững vàng về phía bốn nghìn vạn.
“Đám nhân sĩ võ lâm này đúng là quá béo bở, sau này phải tìm thêm cơ hội moi móc thêm một chút mới được!”
Màn đêm buông xuống, một vầng trăng tròn từ từ mọc lên.
Trận chiến trên trời mà mọi người mong đợi đã sắp bắt đầu!
Lúc này, một bóng trắng xuất hiện ở phía xa, đạp không mà tới, phiêu diêu như tiên.
“Kiếm tiên – Thượng Quan Kiếm Hồn tới rồi!” Mọi người hô lên kinh ngạc.
Một phía khác cũng có một bóng người xuất hiện, hắn ta không đạp không bước tới mà vác một thanh đao đi trên mặt đất.
Động tác của hắn ta thoạt nhìn rất vụng về, nhưng mỗi bước đi đều vượt mấy chục trượng, tốc độ nhanh như bay.
“Đao thánh – u Dương Bá Đao cũng tới rồi!” Mọi người lại hô lên ngạc nhiên.
Hai người bọn họ chính là nhân vật chính của trận chiến ngoài trời này, Thượng Quan Kiếm Hồn và u Dương Bá Đao.
Một người thành tiên trong kiếm, một người xưng thánh trong đao!
Bọn họ trực tiếp lướt qua như không thấy đại quân mười vạn binh lính và hợn vạn nhân sĩ võ lâm, chỉ trong nháy mắt đã tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nhìn đối thủ mà mình chờ đợi đã lâu, cả người hừng hực ý chí chiến đấu.
Thế nhưng lại chẳng ai trong số họ nói một câu nào cả.
Lúc này nói chuyện sẽ đi hơi, đi hơi sẽ giảm khí thế, giảm khí thế sẽ giảm lực, giữa các cao thủ có thể phân tranh trong một giây phút.
Bọn họ muốn giữ lại trạng thái tốt nhất trong trận chiến.
Lâm Bắc Phàm hiểu tình trạng của hai người bọn họ, cười bảo: “Khí cầu lớn bay trên trời đã được chuẩn bị xong, mời hai vị!”
Hai khí cầu lớn phía sau Lâm Bắc Phàm từ từ bay lên không trung.
Hai vị cao thủ gật đầu sau đó nhún người nhảy lên, đáp lên trên khí cầu lớn một cách vô cùng nhẹ nhàng, một người ôm kiếm, một người vác đao, từ từ bay lên trời cùng với khí cầu lớn.
Nhân sĩ võ lâm quan sát trận chiến đều kích động hẳn lên.
“Bay lên trời rồi kìa, hai vị cao thủ bay lên trời rồi!”
“Trận chiến ngoài trời sắp bắt đầu rồi!”
“Rốt cuộc là kiếm của kiếm tiên sắc bén hay là đao của đao thánh mạnh hơn?”
“Thật quá khiến người mong chờ!”

Bất tri bất giác, hai người đã bay lên độ cao ba trăm trượng cùng khí cầu lớn! Đây đã là độ cao mà người bình thường khó đạt đến được!
Gọi là ngoài bầu trời cũng không quá!
Khí cầu rất lớn, tản ra tia sáng bạc nhẹ nhàng giống như đĩa bạc vậy.
Hai khí cầu lớn hòa lẫn với mặt trăng, trông như ba vầng trăng đồng thời treo trên bầu trời, cảnh tượng vô cùng hút hồn!
Lúc này, hai vị cao thủ đứng trên khí cầu lớn cuối cùng cũng mở miệng.
Kiếm tiên: “Bản tọa là Thượng Quan Kiếm Hồn!”
Đao thánh: “Bản tọa là u Dương Bá Đao!”
Kiếm tiên: “Bản tọa ba tuổi chạm vào kiếm, năm tuổi bắt đầu nghiêm túc học kiếm! Mỗi ngày sớm tối bầu bạn với kiếm, thẳng đến bây giờ đã qua hai mươi lăm cái xuân xanh, đạt đến cảnh giới kiếm và người hợp nhất!”
Đao thánh: “Bản tọa bốn tuổi bắt đầu học đao, từ trước đến nay đao không rời người, trước mắt đã trải qua hai mươi sáu nồi bánh chưng xanh, đã lĩnh ngộ được đạo lý tối cao đao tức là ta, ta chính là đao!”
Kiếm tiên: “Cảnh giới tốt đấy!”
Đao thánh: “Ngộ tính cao đấy!”
Kiếm tiên giơ kiếm trong tay mình lên: “Đây là kiếm của bản tọa, được rèn từ sắt lạnh nghìn năm, lưỡi kiếm dài ba tấc bảy thốn, nặng chín cân tám lạng! Kiên cố không gì phá nổi, đã cùng bản tọa đi tới đỉnh cao kiếm đạo, tên kiếm là Ỷ Thiên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận