Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 255: Một chiêu đã rơi vào hạ phong

Lúc này, đao thánh đã tới trước mặt Lâm Bắc Phàm.
Một tay hắn ta cầm thanh đao trên vai, ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Phàm đầy nghi ngờ, vẻ mặt hơi khẩn trương.
“u Dương Bá Đao?” Lâm Bắc Phàm mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng bay bổng lại chồng lên nhau, giống như vang từ trời xuống.
“Ngươi nhận ra ta?” Đao thánh hỏi.
“Tất nhiên ta nhận ra rồi! Trận chiến ngoài trời không có ai không biết đao thánh và kiếm tiên!” Lâm Bắc Phàm đáp.
Đao thánh gật đầu với vẻ đã hiểu, một trận đại chiến này đã thu hút ánh mắt của võ giả khắp toàn thế giới.
Đối phương ở trong kinh thành biết được cũng là chuyện thường.
“Đao của ngươi không tồi!” Lâm Bắc Phàm lại nói.
“Cảm ơn!” Trên mặt của đao thánh hiện ra nụ cười đắc ý.
Ngay cả cường giả thần bí trước mặt cũng khen đao của hắn ta không tồi vậy cũng chứng minh đao của hắn ta thật sự không tồi, rất có trình độ.
“Nhưng, so với đao của bản tọa thì vẫn kém xa!” Lâm Bắc Phàm nói.
“Ngông cuồng!” Sắc mặt của đao thánh chợt thay đổi.
Phải biết rằng hắn ta chính là người cầm đao từ nhỏ.
Từ nhỏ đã tu hành đao pháp, không sợ đông lạnh hè nóng, bầu bạn hơn hai mươi năm, cuối cùng nhập đạo bằng đao trở thành Tông Sư, cho nên mới tự xưng là đao thánh, toàn thế giới cũng không có đến mấy người hiểu về đao hơn hắn ta.
Một thanh đao trải qua nhiều lần gọt giũa như thế ở trong mắt đối phương lại “kém xa,” không thể so được với đao của đối phương!
Đây không phải là sỉ nhục đao của hắn ta hay sao?
Đây không phải là vũ nhục những nỗ lực và kiên trì suốt mấy chục năm nay của hắn ta sao?
Đao thánh lấy thanh đao trên vai xuống, hai tay siết chặt, chỉ đao về phía Lâm Bắc Phàm, ý chí chiến đầu sục sôi hẳn lên, hắn ta quát: “Nếu ngươi đã nói đao của bản tọa kém xa ngươi vậy cho bản tọa chứng kiến đao của ngươi rốt cuộc thế nào đi!”
“Cũng được! Đêm còn dài, bản tọa sẽ từ từ chơi với ngươi!” Lâm Bắc Phàm ngoắc ngón tay.
“Đao của ngươi đâu?” Đao thánh lại quát hỏi.
“Để xem ngươi có bản lĩnh ép ra đao của bản tọa không đã!” Lâm Bắc Phàm không thay đổi sắc mặt, hắn không có đao thì lấy ra bằng răng à?
Đao thánh nổi giận, đến lúc này rồi mà còn không lấy đao ra, rõ ràng là đang coi thường hắn ta.
“Được! Bản tọa sẽ ép đao của ngươi ra cho xem!” Đao thánh quát to một tiếng, hai tay cầm đao phi lên hai bước.
Hai người cách hai hơn hai mươi trượng nhưng chỉ trong nháy mắt đã gần kề!
Đao thánh nhảy vút lên trời, hai tay cầm đao chém một nhát từ trên xuống, toàn thân đao khí tung hoành giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Một đao này chém xuống cho dù là ngọn núi nhỏ cũng có thể bị bổ làm đôi, Hoàng Hà cuồn cuộn cũng có thể đứt dòng.
Đao này bổ xuống đến Tông Sư cũng phải tránh!
Nhưng Lâm Bắc Phàm lại bất động, trên người hắn có tia sáng màu vàng rực rỡ quấn quanh giống như phật đà.
Sau đó cuối cùng hắn cũng chịu nhúc nhích, nhưng chỉ nhấc có một tay.
Chỉ thấy hắn duỗi tay phải màu vàng ra túm lấy thanh đao đang vút tới.
“Ngông cuồng tự đại!” Trong lòng đao thánh tràn đầy vẻ khinh thường.
Một đao này của hắn ta bổ xuống đến Tông Sư cầm binh khí trong tay còn không dám đỡ, vậy mà ngươi lại dựa vào một bàn tay trần chặn nó sao?
Nhưng thấy đối phương không biết tự lượng sức mình như thế, hắn ta tuyệt đối sẽ không nhắc nhở, ngược lại còn nhanh hơn ba phần.
Vậy nhưng chuyện lại nằm ngoài dự liệu của hắn ta, vậy mà người trước mắt lại… vững vàng tiếp được!
Hắn đỡ được thần khí Đồ Long Đao của hắn ta một cách ổn thỏa!
Một bàn tay không, không mất một miếng thịt nào!
“Sao… có thể như vậy được?” Trong lòng đao thánh hãi khiếp vía.
Kim Cương Bất Hoại Thần Công.
Lâm Bắc Phàm đã sử dụng Kim Cương Bất Hoại Thần Công.
Một khi sử dụng môn võ công này toàn thân sẽ mình đồng da sắt, sức lớn vô biên, bách độc bất xâm!
Bây giờ hắn đã trở thành cường giả Tông Sư nên Kim Cương Bất Hoại Thần Công càng tiến thêm một bước, kiên cố không phá vỡ nổi, toàn thân cứng chắc giống như thần khí, thần binh lợi khí cũng khó mà đả thương được hắn!
Đây chính là sự tự tin để Lâm Bắc Phàm dám đỡ thần đao của đối phương!
Ngay lúc này, đột nhiên hắn tung một chưởng tới.
Đao thánh cảm thấy vô cùng nguy hiểm, hai tay dùng sức vung đao muốn hất văng sự trói buộc của Lâm Bắc Phàm, nhưng lại phát hiện sức của đối phương lớn quá, chẳng mảy may nhúc nhích tí nào!
Hắn ta không thể không tạm thời buông bảo đao, gắng gượng đỡ một chưởng của Lâm Bắc Phàm!
“Ầm!”
Đao thánh bị một luồng sức mạnh to lớn đánh bay ngược ra sau!
Hắn ta bay xa hơn ba mươi trượng rồi rơi xuống đất như một tấm vải rách!
Đao thánh dùng sức xoa ngực, đau đến mức mặt mày vặn vẹo cả đi.
Một luồng sức mạnh to lớn đánh cả người hắn ta tê tái, lục phủ ngũ tạng chấn động, xương cốt như sắp rụng rời.
Mà Lâm Bắc Phàm vẫn cầm bảo đao bằng một tay như cũ, đứng sừng sững giữa không trung, cả người lấp lánh ánh sáng vàng giống thần lại như ma.
Chỉ vẻn vẹn một hiệp mà đao thánh đã rơi vào thế hạ phong!
“Tiếp tục đi!” Lâm Bắc Phàm vung một tay, bảo đao bay vút một tiếng cắm trước mặt đao thánh.
Đao thánh đứng dậy rút Đồ Long Đao khỏi mặt đất, vẻ mặt vô cùng nặng nề: “Ngươi rất mạnh! Ngươi là người mạnh nhất mà bản tọa từng gặp! Tiếp theo, bản tọa sẽ chiến đấu bằng hết sức mình, ngươi cứ đợi mà xem!”
“Tới đi, lấy hết toàn bộ bản lĩnh của ngươi ra, bản tọa sẽ tiếp tất!” Lâm Bắc Phàm lại ngoắc tay.
Đao thánh nhảy lên trời: “Đồ Long Trảm!”
Vậy mà hắn ta lại chém ra một đường đao khí vượt hơn trăm trượng!
Đao thánh cũng hiểu rõ rồi, chơi cận chiến hắn ta không phải đối thủ của người kia cho nên đành chơi đánh tầm xa vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận