Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 263: Ngươi muốn bản quan làm thế nào?

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Bắc Phàm vẫn luôn chú ý đến công tác chuẩn bị cho cuộc luyện binh.
Hắn phát hiện, không hổ là Binh bộ thượng thư, kinh nghiệm rất phong phú, tổ chức cuộc luyện binh lần này rất chu đáo, đâu ra đấy.
Nhưng hắn cũng phát hiện một thiếu sót rất quan trọng, đó là binh lực không đủ. Binh bộ thượng thư chỉ chuẩn bị hai vạn binh mã.
Thông thường, để tiến hành diễn tập quân sự trên nước, chủ yếu là diễn tập vận chuyển vật tư trang bị cho quân đội thì dùng hai vạn binh mã là đủ rồi, số lượng này đã đủ để đối phó với đa số các tình huống có thể xảy ra, nhưng để đối phó với chuyện lần này thì vẫn còn thiếu rất nhiều.
Bởi vi lần này, hắn ta phải đối mặt với các cường giả và cao thủ từ khắp nơi.
Không chỉ có người của các phiên vương trong nước mà còn có rất nhiều người của các nước đối địch.
Bọn họ muốn cướp túi khí về để nghiên cứu nên chắc chắn sẽ tấn công trên tinh thần được ăn cả, ngã về không, phái các cao thủ có thực lực mạnh tới đây.
Hai vạn binh mã này vốn không đủ để chống trả, thậm chí ba vạn, bốn vạn vẫn chỉ có thể gắng gượng chống đỡ.
Có nên đi nhắc nhở Binh bộ thượng thư một tiếng không nhỉ...
Ý định này vừa nảy ra đã bị Lâm Bắc Phàm gạt đi.
Hai người bọn họ như nước với lửa, rất hay đối đầu gay gắt với nhau trên triều đình, người ta không nổi giận với hắn đã là tốt lắm rồi.
Lâm Bắc Phàm cũng chẳng có xu hướng thích bị ngược đãi, không muốn cãi cọ với hắn ta làm gì. Vì vậy, hắn quyết định đến tìm tổng đầu mục của Lục Phiến Môn.
Sau lần hợp tác trước đó, mối quan hệ giữa hai người rất tốt cho nên có thể giao nhiệm vụ lần này cho bọn họ.
Vì vậy, vào một buổi tối, Lâm Bắc Phàm đem theo ít quà tới tìm hắn ta.
"Tế tửu đại nhân tới, đúng là khách quý! Đến thì cứ đến thôi, còn đem theo quà cáp làm gì chứ, mau vào đi! Đông Mai, mau chuẩn bị trà ngon để chiêu đã tế tửu đại nhân!" Quách đầu mục rất nhiệt tình.
Phải biết rằng nếu lần trước không có Lâm Bắc Phàm ra tay giải quyết vấn đề quyết đấu của hai vị Tông Sư, vậy cũng không biết Lục Phiến Môn bọn họ đã phải hy sinh bao nhiêu huynh đệ rồi, càng không thể kiếm chác được gì từ chuyện này.
Vì vậy, trong lòng hắn ta rất biết ơn Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Quách đại nhân, không cần phải khách khí như vậy đâu! Bản quan tới đây vốn là có chuyện quan trọng muốn nói, nói xong ta sẽ về ngay!"
Quách đầu mục nghiêm mặt, giơ tay dẫn đường: "Tế tửu đại nhân, mời vào thư phòng!"
Hai người vừa nói vừa cười đi vào thư phòng.
Người hầu bưng hai chén trà nóng lên rồi lập tức lui xuống, trong phòng chỉ còn hai người bọn họ.
Uống xong một ngụm trà, Quách đầu mục nghiêm mặt hỏi: "Tế tửu đại nhân, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì vậy?"
"Là việc liên quan đến cuộc luyện binh trên nước lần này!"
Lâm Bắc Phàm nói một cách nghiêm túc: "Cuộc luyện binh trên nước lần này, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn!"
"Chuyện lớn gì vậy?" Sắc mặt của Quách đầu mục cũng trở nên nghiêm túc.
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng đáp: "Hạ quan nghe nói, đám người Ký Bắc vương, Giang Nam vương có dã tâm rất lớn, trong lần diễn tập trên nước này, bọn họ sẽ phái cao thủ tới cướp tàu đệm khí."
Quách đầu mục hoảng hốt: "Còn có chuyện này sao? Thông tin này có đáng tin không vậy?"
"Tin này đến từ hai người bạn tri kỷ của ta là đao thánh và kiếm tiên! Bọn họ đi ngao du ở bên ngoài vô tình nghe được chuyện này nên đã truyền tin về cho ta!"
Quách đầu mục nghe xong cũng vô cùng ngưỡng mộ, có hai người bạn Tông Sư thật là tốt!
"Nhưng tế tửu đại nhân, việc luyện binh lần này do Binh bộ thượng thư phụ trách! Ngươi nên thông báo việc này cho Lý đại nhân mới phải, sao lại tới tìm bản quan?" Hắn ta thắc mắc.
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Quách đại nhân, ngươi thấy với quan hệ giữa ta và hắn ta, liệu lời ta nói hắn ta có tin hay không?"
"Ngươi nói cũng phải!" Quách đầu mục gật đầu.
Mặc dù công việc của hắn ta chủ yếu liên quan tới giang hồ chứ không phải trên triều đình, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ hiện giờ tế tửu Lâm Bắc Phàm và Binh bộ thượng thư đang như nước với lửa.
Nói đúng ra thì Lâm Bắc Phàm và bất cứ ai trong triều đình đều như nước với lửa, ngươi chết ta sống cả thôi.
Trong tình cảnh ấy, có ai lại tin lời Lâm Bắc Phàm nói cơ chứ?
"Ngươi có thể nói cho bệ hạ..."
"Chuyện này khó nói lắm! Dù sao thì nguồn tin này cũng có vấn đề, ta tin tưởng hai người bạn tri kỷ của ta nhưng chưa chắc bệ hạ đã chịu tin! Cho dù bệ hạ có tin và chuẩn bị thật kỹ càng đi chăng nữa, nhưng lỡ như đến lúc đó không có ai tới cướp thì trách nhiệm sẽ rơi xuống đầu ta mất!"
Lâm Bắc Phàm gượng cười: "Một cơ hội công kích ta tốt như thế, liệu các quan trong triều có bỏ qua hay không? Tất nhiên là bọn họ sẽ giậu đổ bìm leo rồi, tới lúc đó tương lai của bản quan sẽ mất sạch."
"Tế tửu đại nhân, đúng là làm khó ngươi rồi!" Quách đầu mục vỗ lên đùi Lâm Bắc Phàm, thể hiện sự đồng cảm.
"Đã ăn lộc của vua thì phải làm việc cho vua!"
Lâm Bắc Phàm nghiêm mặt, chắp tay với trời mà nói: "Ta đã biết chuyện này thì không thể không quan tâm, nếu không sẽ có lỗi với hoàng ân, bì vậy, bản quan chẳng còn cách nào khác, đành phải tìm tới Quách đại nhân đây!"
"Tế tửu đại nhân, ngươi muốn bản quan làm thế nào?" Quách đầu mục hỏi.
"Rất đơn giản!"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Quách đại nhân, ngươi có thể sắp xếp cao thủ của Lục Phiến Môn bí mật đi theo các tướng sĩ tham gia luyện binh! Nếu không xảy ra chuyện gì thì tốt, còn nếu xảy ra chuyện thì người của Quách đại nhân cũng tiện ra tay! Không chỉ bảo vệ được mặt mũi của triều đình mà còn lập được công lớn, thế chẳng phải tốt quá rồi sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận