Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 272: Sau này mà có cơ hội, ta sẽ soát nhà của các ngươi cho mà xem!

"Ngươi bảo trẫm bớt giận thế nào đây?"
Nữ đế vô cùng tức giận: "Hiện giờ cục diện chính trị của triều đình đang bất ổn, bên ngoài có các phiên vương lớn nhòm ngó ngôi vị, các quốc gia xung quanh cũng đang rục rịch tấn công! Vậy mà trong lúc này, bọn chúng còn gây thêm phiền phức cho trẫm? Nếu không phải bọn chúng đã chết cả rồi thì trẫm thật sự muốn lôi bọn chúng ra giết thêm một lần nữa!"
Các quan im lặng không nói gì nữa.
Lúc này, nữ đế quay đầu nhìn về phía Binh bộ thượng thư, nổi giận đùng đùng hỏi: "Lý Khai Quang, ngươi đáng tội gì đây?"
Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang bối rối, hắn ta vội đứng ra: "Bệ hạ..."
Nữ đế quát lớn: "Ngươi thân là Binh bộ thượng thư chỉ huy mọi việc quân trên cả nước! Nhưng chuyện thống lĩnh quân đội ở Đường Châu tham ô quân lương, ngược đãi binh sĩ... ngươi lại chẳng hề hay biết gì! Ngươi nói xem, có phải ngươi không tránh khỏi trách nhiệm này hay không? Ngươi noi xem, ngươi đáng tội gì hả?"
Binh bộ thượng thư cảm thấy rất oan ức!
Rõ chuyện chuyện này không phải do hắn ta làm, thế mà hắn ta lại phải chịu oan ức gánh trách nhiệm! Hiện giờ hắn ta cũng rất muốn lôi đám thống lĩnh quân đội và thiên tướng kia ra giết thêm hết một lượt nữa!
Hắn ta không khỏi nghi ngờ, có phải gần đây hắn ta gặp vận hạn hay không mà luôn gặp phải mấy chuyện xui xẻo ly kỳ như vậy cơ chứ?
Tổ chức một cuộc luyện binh trên nước bình thường, kết quả lại bất ngờ đụng phải một đám cao thủ võ lâm khiến cuộc luyện binh thất bại!
Bây giờ hắn ta chẳng làm gì cả cũng gặp tai bay vạ gió!
"Thần biết tội!" Binh bộ thượng thư Lý Khai Quang vội cúi đầu nhận lỗi.
Nữ đế nói rất phải, mặc dù chuyện này không phải do hắn ta gây ra nhưng hắn ta thân là Binh bộ thượng thư, cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!
"Tội của ngươi, tạm thời nhớ cho kỹ! Hiện giờ việc quan trọng nhất là giải quyết binh biến ở Đường Châu, nhất định phải xử lý thật nhanh gọn, nếu không, càng kéo dài lâu càng bất lợi cho Đại Võ ta!" Nữ đế bình tĩnh nói.
"Bệ hạ nói rất có lý!" Các quan đồng thanh đáp.
"Vấn đề hiện giờ là phải xử lý việc này thế nào, và do ai giải quyết đây?"
Mỗi viên quan phát biểu ý kiến của mình, cuối cùng thống nhất ý kiến là chủ trương chiêu hàng, nếu không thể khuyên được thì đành phải dùng vũ lực để trấn áp, nhất định phải giải quyết việc binh biến một cách nhanh gọn.
"Vậy nên phái ai đi đây?" Nữ đế lại hỏi.
Các quan quay sang nhìn nhau, chuyện này rất phiền phức, cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì cho cam, nếu không giải quyết khéo léo thì con đường làm quan của tất cả bọn họ đều có thể bị ảnh hưởng.
Binh bộ thượng thư đứng dậy: "Bệ hạ, thần tự nguyện lấy công chuộc tội!"
Hắn ta biết, đã đến lúc này rồi, cho dù hắn ta không muốn xung phong thì cũng phải xung phong thôi!
"Nhưng ngươi làm hỏng việc nhiều lần lắm rồi, trẫm không tin ngươi nổi nữa!" Nữ đế mỉa mai.
Vẻ mặt của Lý Khai Quang tràn ngập oan ức.
Ánh mắt của nữ đế liếc qua các quan viên, sau đó nhắm vào người đang giả vờ ngơ ngác là Lâm Bắc Phàm: "Lâm ái khanh, chuyện này do ngươi phụ trách đi!"
Lâm Bắc Phàm bối rối: "Bệ hạ, có phải ngươi tìm nhầm người rồi không ạ, vi thần không làm được đâu!"
Nữ đế cười ha ha, bảo: "Ái khanh, trẫm không tìm nhầm người đâu! Trẫm chọn ngươi là vì từ trước đến giờ ngươi luôn nhanh trí, có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề nan giải! Hơn nữa, ngươi có tài ăn nói, lại nhanh mồm nhanh miệng, làm người đàm phán là phù hợp nhất! Dùng cái lưỡi lươn lẹo của ngươi để thuyết phục bọn chúng đầu hàng đi!"
Lâm Bắc Phàm chớp mắt: "Bệ hạ, có phải ngươi đánh giá ta cao quá rồi không?"
"Không hề quá!"
Nữ đế lắc đầu, đáp: "Lần trước ngươi đến chùa Lôi Vân một chuyến đã đưa được một lão hòa thượng tinh thông Phật pháp, cấp bậc Tông Sư về nhà! Sau đó ngươi đụng mặt hai vị Tông Sư là kiếm tiên và đao thánh, chỉ tranh luận một lúc mà đã trở thành bạn tri kỷ của bọn họ rồi! Ngươi xem, đến cả Tông Sư mà ngươi còn thuyết phục được thì chẳng lẽ lại không thuyết phục nổi một đám quân binh ư?"
Lâm Bắc Phàm hơi hoảng hốt: "Nhưng lỡ thần không thuyết phục được thì phải làm sao đây? Thần đâu biết đánh nhau đâu ạ?"
Trong lòng nữ đế không ngừng cười lạnh.
Lại còn giả vờ trước mặt trẫm sao!
Các phương pháp chiến lược và tư tưởng như lý luận về cách mạng ruộng đất, ba phương pháp chiến tranh lớn gồm chiến tranh du kích, đánh vận động và địa đạo chiến, đường lối quần chúng bao quanh thành thị từ nông thôn mà ngươi nói trước đó, trẫm nghe xong còn nhận được không ít lợi ích đây!
Trình độ binh pháp của ngươi có thể nói là xứng tầm bậc thầy binh gia!
Nếu đến ngươi cũng không biết đánh nhau thì trên đời này chẳng còn ai biết đánh nhau nữa!
"Lâm ái khanh, ngươi đừng từ chối nữa! Trẫm cho rằng trong số văn võ cả triều chỉ có ngươi là thích hợp nhất mà thôi, tuyệt đối không có ứng cử viên thứ hai đâu! Nếu chuyện này được giải quyết một cách thuận lợi, nhất định trẫm sẽ ban thưởng hậu hĩnh!" Nữ đế lớn tiếng hứa hẹn.
"Bệ hạ nói phải lắm, chuyện này không ai giỏi hơn tế tửu cả!"
"Tế tửu có tài ăn nói, lại túc trí đa mưu, để hắn phụ trách việc này là thích hợp nhất!"
"Tế tửu mà đã ra tay thì gạo xay ra cám!"
...
Các quan liên tục lên tiếng, nhiệt tình tiến cử!
Lâm Bắc Phàm tức run cả người, mấy lão già khốn kiếp này lại giở trò nữa rồi!
Sau này mà có cơ hội, ta sẽ soát nhà của các ngươi cho mà xem!
Bất đắc dĩ, Lâm Bắc Phàm chẳng còn cách nào khác đành phải nhận lệnh: "Thần tuân chỉ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận