Ta Là Tham Quan, Các Nàng Lại Nói Ta Là Trung Thần

Chương 278: Hay là tới đó xem thử đi

Lâm Bắc Phàm chớp mắt, nói: "Phải rồi, Lưu đại nhân, vẫn chưa tịch thu nhà của thống lĩnh quân đội và thiên tướng! Bệ hạ lệnh cho ta toàn quyền xử lý chuyện này, lát nữa làm phiền Lưu đại nhân đưa ta tới phủ đệ của bọn họ trước đã nhé, ta phải tịch thu nhà của bọn họ để hồi máu!"
Lưu tri phủ: "Trời ạ!"
Chuyện binh biến được giải quyết một cách dễ dàng như thế, Lưu tri phủ thở phào nhẹ nhõm, rất hài lòng, hắn ta chuẩn bị một bàn tiệc tối rất phong phú, khoản đãi mấy người Lâm Bắc Phàm một cách long trọng.
Tối hôm ấy, mọi người đều tự nhiên như ở nhà.
Bởi vì vấn đề quan trọng nhất, Lâm Bắc Phàm đã tự mình giải quyết xong xuôi gọn gàng cả rồi, sau khi tịch thu xong nhà của mấy tên thống lĩnh quân đội, hắn định ở lại Đường Châu thêm hai người, chơi cho đã rồi mới về.
Lưu tri phủ còn đặc biệt dành ra chút thời gian đi cùng hắn.
Nhưng bọn họ đi dạo một vòng, chơi thì chẳng vui, mà lại phát hiện ra có rất nhiều ăn mày ở đầu đường xó chợ.
Trông bọn họ rất mệt mỏi, quần áo thì rách rưới, cơ thể gầy trơ xương, trông rất đáng thương.
Thậm chí còn có một gia đình gồm vài người, cùng nhau đi ăn xin.
"Lưu đại nhân, ngươi xem chỗ này đi!"
Lâm Bắc Phàm chỉ vào một đám ăn mày, cười mà như không cười nói: "Theo những gì bản quan được biết, mặc dù Đường Châu không phồn hoa được như kinh thành, nhưng cũng là nơi giàu có và đông đúc, muốn dân chúng có cuộc sống ấm no cũng không hề khó! Nhưng trong khu vực mà ngươi quản lý, lại có nhiều ăn mày thế này, vượt xa sự tưởng tượng của bản quan đấy! Xem ra sự quản lý của ngươi... không ổn rồi."
"Lưu tri phủ, có phải ngươi thu thuế quá cao, tham ô tiền của người dân không hả? Mau báo cáo đúng thực trạng đi, nếu không ta sẽ báo cho nữ đế tỷ tỷ, trị tội ngươi đấy!"
Tiểu quận chúa quát.
Lưu tri phủ chắp tay, gượng cười nói: "Tế tửu đại nhân, Vân Oanh quận chúa, các ngươi thật sự hiểu lầm hạ quan rồi! Mặc dù hạ quan cũng phải phải một vị quan tốt gì cho cam, nhưng cũng đã làm hết chức trách của mình rồi, ta vẫn giữ được lương tâm tối thiểu phải có mà, tuyệt đối không bỏ mặc người dân đâu!"
"Vậy ngươi nói xem, chuyện này là thế nào hả?"
Tiểu quận chúa hỏi.
"Đám ăn mày này, đều là lưu dân từ Ký Bắc đến đây kiếm ăn! Chỉ là hiện giờ không có chỗ ở nên bọn họ mới phải lưu lạc đầu đường xó chợ mà thôi! Vì có quá nhiều người, nên bản quan cũng không sắp xếp kịp!"
"Đều từ Ký Bắc tới sao?"
Hai người Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái sững sờ.
"Đúng vậy, đều đến từ Ký Bắc cả!"
Lưu tri phủ nói: "Cũng không biết là gần đây đã xảy ra chuyện gì, có rất nhiều lưu dân đem theo cả gia đình từ Ký Bắc đến đây kiếm ăn! Hạ quan đã từng dò hỏi lý do rồi, bọn họ nói với hạ quan rằng, ở Ký Bắc có một đám cướp trốn đến!"
"Đám cướp này lòng tham không đáy, rất hung dữ, thường xuyên cướp giật khắp nơi, chỉ cần là thứ đáng tiền thì bọn chúng sẽ cướp đi, không cần biết đó là gia đình giàu có hay nhà dân thường, chúng đều không buông tha! Vì bọn chúng cướp bóc quá nhiều lần nên người dân Ký Bắc thật sự không chịu nổi, đành phải chạy đến Đường Châu!"
"Quan phủ Ký Bắc cũng mặc kệ, không làm gì sao?"
Mạc Như Sương vội hỏi.
"Nếu làm gì được, thì người dân đã chẳng chạy đến đây rồi!"
Lưu tri phủ lắc đầu than thở: "Dù sao thì nếu được chọn, có ai lại muốn bỏ xứ mà đi cơ chứ?"
"Bọn họ có thể đến tìm Ký Bắc vương mà! Vương gia là người có tấm lòng nhân hậu, rất thương dân, chắc chắn sẽ không bỏ mặc bọn họ đâu!"
Mạc Như Sương lại nói.
Lưu tri phủ lắc đầu: "Bản quan không biết chuyện này! Dù sao thì vương gia cũng là nhân vật lớn, bận rộn rất nhiều chuyện, có lẽ sẽ không để ý đến mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu! Thôi, chuyện của vương gia thì chúng ta bàn tán ít lại, chúng ta vẫn nên tiếp tục du ngoạn Đường Châu, đừng để mấy chuyện này làm mọi người mất vui!"
Sau đó, Lưu tri phủ tiếp tục giới thiệu cảnh đẹp Đường Châu cho mọi người.
Nhưng hai người Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái lại mang tâm sự nặng nề, không nghe lọt tai nữa...
Chớp mắt đã hai ngày trôi qua, Lâm Bắc Phàm quyết định lên đường quay về kinh thành. Hắn đến đây với tâm thế càng nhanh càng tốt, chỉ sợ sẽ chậm mất một chút.
Lúc về thì lại đi bằng xe ngựa sang trọng, không hề gấp gáp, cứ thảnh thơi mà về.
Nhưng trên đường quay về, mọi người lại phát hiện thêm rất nhiều lưu dân.
Lưu dân mặc quần áo rách rưới, mặt mày xanh xao, đôi mắt vô hồn, có rất nhiều người đi chân trần, xem ra đã rất lâu rồi chưa được ăn một bữa cơm no, cũng không được ngủ một giấc yên ổn.
Mạc Như Sương không nhịn nổi, cản mấy lưu dân lại rồi hỏi: "Các ngươi đều là người Ký Bắc sao?"
Mấy lưu dân kia chỉ khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, vội vàng né tránh nàng, như thể rất sợ nhóm người Mạc Như Sương vậy.
Vì vậy, Mạc Như Sương lại tiếp tục giữ một lưu dân lớn tuổi lại, hỏi: "Ngươi cũng đến từ Ký Bắc sao?"
"Đúng vậy!"
Người kia bần thần gật đầu.
"Tại sao lại phải rời khỏi quê hương của mình chứ, chẳng lẽ ở đó không sống nổi nữa rồi sao?"
Mạc Như Sương lại hỏi.
"Ở Ký Bắc đâu đâu cũng là kẻ cướp, ngươi bảo ta sống thế nào đây? Nếu có thể tiếp tục sống ở đó, thì ai lại muốn chuyển đi cơ chứ? Ôi!"
Người kia lắc đầu, rời đi với vẻ mặt khổ sở. Trái tim của Mạc Như Sương cũng chùng xuống theo.
Trong lòng Quách Thiếu Soái cũng rất khó chịu.
Dù sao thì đó cũng là quê hương của bọn họ mà, có ai lại muốn quê hương của mình ra nông nỗi này cơ chứ? Dường như Lâm Bắc Phàm đã nhận ra tâm tư của bọn họ, nói: "Nơi này cách Ký Bắc không xa, hay là chúng ta chuyển hướng tới đó xem sao đã, dù sao cũng chẳng gấp gáp gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận